Tiểu Vân Triệt nhìn Mộ Dung Phong như thể đang nhìn một gã ngu ngốc và ngớ ngẩn, cảm thấy rằng chỉ số thông minh của phụ thân mình thật là đáng lo ngại.
Còn tự hỏi chẳng lẽ việc học vấn của bản thân không được tốt lắm là do di truyền từ hắn sao? Trời ạ, hôm nay cuối cùng cậu bé cũng đã tìm ra được gốc rễ của vấn đề, nếu như về sau lão nương lại dạy dỗ mình thì có thể cây ngay không sợ chết đứng mà phản bác lại: “Chính mẫu thân không sinh ra được nhi tử giỏi giang, lại còn trách con ngu ngốc?”
Vừa dứt lời, Mộ Dung Phong cũng thấy rằng câu hỏi của mình hơi ngớ ngẩn: “Họ của nhóc là gì?”
“Xem ra ngài có hơi nhiều lão bà quá rồi đấy, ôi chao, thật là đau buồn mà” Tiểu Vân Triệt xoay người, chuẩn bị rời đi: “Vì sao lúc trước, ngoại tổ phụ tướng gia đó lại lựa chọn ngài làm phụ thân của ta vậy?”
Một câu nói được cất lên, xung quanh yên lặng như tờ.
Vụ phó tướng và cả toàn bộ các binh lính đều ngay lập tức kinh ngạc đến nỗi ngày người.
Ngoại tổ phụ tướng gia, còn có khả năng là ai được nữa? Chỉ có thể là Lãnh tướng thôi.
Ngoài ngài ấy ra, còn ai có thể được gọi là ngoại tổ phụ tướng gia được chứ?
Nhưng mà không thể, không thể nào.
Chẳng phải lúc trước, vương phi nương nương đã chết rồi sao? Hơn nữa, nghe nói thậm chí đã hoàn toàn hết hi vọng, tới mức chẳng còn một mảnh xương, thế thì đứa bé này từ đầu nhảy ra đây?
Về phần Mộ Dung Phong, vốn dĩ đang cưỡi ngựa hắn chợt nghiêng người, suýt chút nữa té ngã từ trên lưng ngựa.
Băng Cơ, Băng Cơ quả thực vẫn còn sống.
Hắn đã nói rồi mà, làm sao nàng có thể chết đi dễ dàng như vậy được? Mà ẩm trà nhỏ trước mặt này chính là nhi tử của hắn, Mộ Dung Phong!
Ngay sau đó, bóng dáng Mộ Dung Phong lóe lên, từ trên lưng ngựa trực tiếp bay ra, quỳ một chân xuống và ôm lấy Tiểu Vân Triệt.
“Mẫu thân của con là Lãnh Băng Cơ, phải không?”.
Hắn không dám dùng sức quá mạnh, sợ rằng sẽ làm đứa trẻ bị thương nhưng toàn thân lại không kiềm chế được mà run lên, ngay cả đôi môi cũng đang run rẩy.
Điều này khiến Tiểu Vân Triệt cảm thấy rằng phụ thân của mình rất chi là không có tiền đồ, cứ như thể là ba đời chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân vậy, sao lại kích động thế này? Quay đầu nhìn lại, có phải là hắn muốn mình giới thiệu thêm nhiều hơn không?
“Mẫu thân của ta tên là Lương Khương, có điều Thẩm thế tử kia nói, bà ấy nên được gọi là Lãnh Băng Cơ, là lão bà của Phong vương gia, ngài nói thử xem, chuyện đó là giả sao?”
Cổ họng của Mộ Dung Phong chua chát, căn bản không nói ra được chữ nào.
Hắn chỉ vùi mặt vào trong lồng ngực của Tiểu Vân Triệt, vậy mà lại bắt đầu khóc lóc hu hu ở ngay trên đường lớn.
Mặc dù không có bằng chứng chứng minh, thế nhưng Phong vương gia đã có niềm tin sắt đá không thể lay động rằng đứa bé này chính là nhi tử của mình.
Năm đó, quả nhiên là Cừu thiếu chủ thực sự đã lừa mình vào trong hết lần này đến lần khác!
Tiểu Vân Triệt vỗ vỗ vai hắn, vô cùng thông cảm với hắn: “Hãy kìm nén nỗi bị thương trong lòng, nương của ta chỉ là tái giá thôi, chứ chưa chết đâu.
Không đúng, bà ấy là bị ép buộc phải tái giá, mẫu thân không muốn gả đi”.
Tất cả dân chúng xôn xao hẳn lên!
Bốn phía xung quanh mắt to trừng mắt nhỏ, tất cả đều kinh ngạc!
Phong vương phi vậy mà lại chưa chết, hơn nữa còn im ắng không một tiếng động sinh ra nhi tử đã lớn thế này rồi!
Trời ạ, vị tiểu hoàng tôn đầu tiên của Trường An vương triều cứ như vậy từ trên trời giáng xuống, đáp xuống ngay trước ngựa của Phong vương gia, sau đó khiến tất cả mọi ngược kinh ngạc!
Nhìn Phong vương gia cũng bị làm cho xúc động, một nam nhân to xác, một hán tử với ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh như vậy giờ lại khóc lóc nức nở hu hu, chẳng khác gì so với một đứa bé miệng còn hôi sữa.
Hơn nữa, còn là ở trên đường lớn và trước mặt binh lính, hình tượng vương gia oai phong lẫm liệt đã bị quét sạch không sót lại được chút gì..