Toàn bộ mọi người đều đang chìm đắm trong cú sốc do Tiểu Vân Triệt mang tới, cho nên chẳng ai để ý đến nửa câu sau của cậu bé: “Phong vương phi sắp tải giá
Còn Mộ Dung Phong khóc xong lại cười, tươi cười được một hồi thì nước mắt lại lốp bốp trào ra, cũng không chút xấu hổ hay ngượng ngùng giơ tay lên lau mặt: “Ta là phụ thân của con, ta thật sự là phụ thân của con!”
Lời nói này dù nghe thế nào thì cũng giống như là đang mắng chửi người khác.
Tiểu Vân Triệt chớp chớp mắt: “Ngài không cần phải sốt ruột tạo mối quan hệ gần gũi hơn, mẫu thân của ta còn chưa nói có để cho ta nhận ngài hay không nữa”
Lúc này, Phong vương gia mới nhớ ra, bản thân trông thấy nhi tử rồi lập tức chỉ lo xúc động, quên mất Lãnh Bằng Cơ.
“Mẫu thân của con thì sao? Có chuyện gì đã xảy ra thế? Tại sao lại phải tái giá?”
“Ta nghe nói là do có người nào đó yêu thích tướng mạo của nương, vì vậy đã đưa bà ấy đi.
Có điều, ta không chắc liệu chuyện ấy là bị ép buộc hay là cố tình bỏ trốn theo nam nhân khác, đặc biệt là sau khi được trực tiếp gặp ngài”
Đối với một nam nhân yếu đuối, thích khóc lóc thế này, lão nương của đứa nhỏ nhất định sẽ cảm thấy chướng mắt.
Nhớ lúc trước, sau khi cậu bé gặp rắc rối, đã chơi xỏ lá khóc nhè và la lối om sòm, thế là suýt chút nữa đã bị lão nương dùng roi cuốn lại rồi đá một cú cho bay đi.
Người phụ thân này, phỏng chừng sẽ bị lão nương chê phiền phức quá nên vứt bỏ luôn.
Phong vương gia cảm giác cái miệng này của nhi tử mình có phần hơi khó chịu, vậy nên hắn bèn chuyển hướng ánh mắt đỏ hoe nhìn sang phía Phượng Lôi Ngọc.
Phượng Lôi Ngọc nhìn cảnh tượng phụ tử nhận nhau này thì trong lòng thấy hơi cảm động, khịt khịt mũi, sau đó ngắn gọn nói qua ngọn nguồn mọi chuyện mà mình biết.
“Chủ nhân của ta và Thẩm thế tử đều đã chạy đi giải cứu vương phi nương nương.
Thẩm thể tử lo lắng rằng ngài ấy không phải là đối thủ của hắn ta, thế nên đã bảo chúng ta tới kinh thành tìm ngài để cầu cứu”
Mộ Dung Phong vừa nghe xong tức khắc trở nên sốt ruột, máu nóng xông thẳng lên não bộ, làm sao lại có thể như vậy được! Trắng trợn cướp đoạt vương phi của bản vương, đây chẳng phải là đang coi thường Trường An vương triều của hắn hay sao? Hắn ta cho rằng kiếm trong tay Mộ Dung Phong này không dùng để làm gì cả à?
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Một Nam Chiếu bé nhỏ vậy mà lại có gan làm chuyện điên cuồng và ngang ngược thế này.
Bản vương vẫn chưa tính sổ với các ngươi dù đã nhiều lần xâm phạm Trường An ta, trái lại các ngươi còn khiêu khích bản vương nữa.
Xem ra nếu bản vương không san bằng Nam Chiếu của người thì sẽ coi như cho phép người thay đổi cả triều đại mất!”.
Phượng Lôi Ngọc khẽ cắn môi dưới, trong lòng dùng mánh khóe, không nói ra nửa câu sau: Thái tử Nam Chiếu quả thật không biết rằng nữ nhân mình vừa mắt lại chính là Phong vương phi của Trường An vương triều, bằng không thì có lẽ cũng sẽ chẳng dám làm ra chuyện lỗ mãng như thế này.
Có điều, cứ để Phong vương gia nổi giận đến mức dựng ngược cả tóc vì hồng nhan đi để anh hùng hơn một chút.
Mộ Dung Phong đứng dậy, cũng không trở về vương phủ nữa, từ trong lồng ngực lấy ra thẻ bài thường đeo nơi thắt lưng rồi ném cho Vu phó tướng: “Mau về doanh trại, triệu tập năm mươi ngàn kỵ binh, truyền lệnh của bản vương, lập tức xuất phát tiến tới Nam Chiếu!”.
Vụ phó tướng ở bên cạnh nhìn hắn, cả người cũng sôi trào nhiệt huyết, hai mắt giống vậy ươn ướt, chỉ mong giá như có thể ôm chầm lấy tuấn mã dưới thân mình mà khóc lớn hu hu.
Hơn bất kỳ người nào, hắn ta hiểu rõ Mộ Dung Phong đã phải gắng gượng như thế nào để vượt qua từng ngày trong suốt những năm nay.
Phong vương gia của bạn ngày mất ăn mất ngủ, huấn luyện binh lính trên sa trường, bao nhiêu là thử thách, kiên cường cứng rắn, hung ác khắc nghiệt.
Hắn tàn nhẫn với chính bản thân như thể đã trở thành kẻ mất trí..