Mộ Dung Phong có phần không biết phải làm sao, thế nhưng trong lòng lại nóng ruột như có lửa đốt, liếc mắt nhìn sang Phượng Lôi Ngọc ở bên cạnh.
Phượng Lôi Ngọc hiểu rõ mức độ nặng nhẹ của sự tình, hiện tại, quả thật hoàng cung chắc
chắn là nơi an toàn nhất để đi đến.
Huống chi, sự thật về thân thế của Tiểu Vân Triệt đã được tiết lộ ra, sớm muộn gì cậu bé cũng sẽ phải về nhận tổ quy tông.
Vì vậy, nàng khom lưng xuống, nhẹ nhàng dỗ dành Tiểu Vân Triệt và nói: “Ngươi có biết ở trong hoàng cung, cái gì là nhiều nhất không?”
“Cừu phụ thân bảo rằng nhiều nhất chính là quy củ”.
Những người lớn ở bên cạnh đều bị đứa nhỏ chọc cười, lời này thực sự rất sâu sắc.
Phượng Lôi Ngọc cũng mỉm cười: “Không đúng, ở đó có nhiều nhất là mỹ nhân đấy, đâu đâu cũng có mỹ nhân”
Tiểu Vân Triệt vừa nghe thấy vậy, trợn cả mắt lên: “Thế thì ta sẽ ở lại, bây giờ lập tức tiến cung luôn thôi.”
Mộ Dung Phong kinh ngạc há hốc mồm, quả thật có hơi hoài nghi, đứa nhỏ này rốt cuộc có phải là nhi tử ruột thịt của mình hay không?
Không nên chậm trễ việc này thêm nữa, hắn căn dặn một số binh sĩ phía sau lập tức cầm lấy thẻ bài thắt lưng của hắn để hộ tống Tiểu Vân Triệt tiến cung.
Còn hắn thì thậm chí không rảnh quay về vương phủ mà trực tiếp quay đầu ngựa, quất roi thúc ngựa, lao thẳng chạy nhanh về hướng Dự Châu ngay trong đêm.
Trong lòng lại như có ngọn đuốc bừng cháy rừng rực.
Băng Cơ, ta đến rồi đây!
Những người của Tàng Kiếm Các tự giác xong việc lập tức rút lui.
Các binh lính hộ tống Tiểu Vân Triệt tiến cung, cầm theo lệnh bài của Phong vương gia trong tay.
Do đó, Cấm vệ quân canh giữ cửa cung không dám thất lễ, vội vội vàng vàng chạy ngay vào trong để bẩm báo lên hoàng đế.
Vào lúc này, hoàng đế cần mẫn coi quản triều chính và yêu nước thương dân vẫn còn đang triệu tập quần thần đến nghị sự trong ngự thư phòng, Lãnh tương tự nhiên cũng ở đó.
Phía sau thị vệ cứ như là bị cắm quả pháo kép vào mông, luống ca luống cuống gấp gáp chạy tới trước cửa ngự thư phòng.
Thị vệ thở không ra hơi, báo cáo với thái giám phục vụ chuyện thường ngày canh giữ ở cửa: “Mau, mau chóng khởi bẩm với hoàng thượng, việc này hết sức khẩn cấp.
Phong vương gia sai người tiến cung, có chuyện quan trọng!”.
Giọng nói của thị vệ không kiềm chế được mà lộ ra sự kích động, cũng không cần thái giám phải bẩm báo lại, hoàng đế lão gia tử ngồi ở bên trong đã nghe thấy.
Ông ta trực tiếp cao giọng ra lệnh: “Vào trong bẩm báo với ta”
Tên thị vệ nóng lòng muốn xin ban thưởng, ba chân bốn cẳng bước vào ngự thư phòng, suýt nữa thì vấp ngã vì phấn khích.
Hôm nay tâm trạng của hoàng đế không được tốt lắm, vừa mới đổ ập một trận giáo huấn lên đầu đám đại thần, nghiệm mặt nhìn người thị vệ lỗ mãng và hành động tùy tiện này.
Ông ta cực kỳ ghét bỏ, giận tái mặt: “Chuyện gì mà hoảng hốt lật đật như vậy? Phong vương gia làm sao?”
Thị vệ dùng sức hít vào một hơi thật sâu, chọn bẩm bảo việc chính sự trước tiên: “Khởi… Khởi bẩm hoàng thượng, Phong vương gia đã điều động năm mươi ngàn quân binh, hôm nay xuất phát tới Nam Chiểu, nói muốn tiêu diệt Nam Chiểu.”
Lời này vừa được cất lên, tất cả mọi người đang ngồi đó đều sửng sốt, hoàng đế lão gia tử cũng kinh ngạc.
Ông ta vỗ mạnh một cái lên long án rồi đứng bật dậy:
“Thật là vô lý! Không có thành chỉ của trẫm mà nghiệt tử này lại dám tự ý xuất binh? Hắn không muốn sống nữa sao? Truyền ý chỉ của trẫm, ra lệnh cho Mộ Dung Phong lập tức tiến cung, tốt nhất là nên cho trẫm một lời giải thích rõ ràng”.