Hoàng để dĩ nhiên có kênh tin tức của riêng mình, chỉ trong chốc lát, toàn bộ thông tin về nhà họ Cừu ở Giang Nam đều đã được đưa đến trong tay ông ta.
Lãnh Băng Cơ sử dụng tên giả là Lương Khương, tại Giang Nam nàng sống vắng vẻ chẳng có tiếng tăm, cũng không thể hiện trước mắt người đời.
Thông tin duy nhất ghi rằng nàng là nữ nhận được Cừu thiếu chủ bao nuôi.
Mặc kệ là thật hay giả thì cái danh này cũng không được êm tai cho lắm.
Nhà họ Cừu ở Giang Nam giàu có, tới cả hoàng đế lão gia tử đây trồng mà cũng thèm.
Lãnh Băng Cơ đã theo Cừu thiếu chủ làm phu thê năm năm trời, lẽ nào lại có khả năng không xảy ra chuyện gì sao? Phượng Lôi Ngọc nói rằng hai người họ như là đậu phụ trộn với hành lá, tuyệt đối trong sạch nhưng những lời này chưa hẳn là đáng tin cậy.
Chỉ bằng việc Mộ Dung Phong để tâm tới Băng Cơ như vậy, kể cả sau khi hắn đã giành lại được Lãnh Băng Cơ từ bên Nam Chiếu thì dù sao, người ta cũng đã tái giá rồi, ngộ nhỡ nàng không chịu theo hắn trở về kinh thành thì sao đây?
Chẳng phải hắn và Cừu thiếu chủ sẽ sống chết lao vào đánh nhau hay sao?
Coi như là có đoạt người được, một nữ nhân đã tái giá vẫn còn có thể làm Phong vương phi sao? Đây là chuyện liên quan tới bộ mặt của hoàng gia.
Thái hậu tính toán việc này trong lòng, có phần do dự, vậy nên mới bắt nạt đứa trẻ không hiểu chuyện, hỏi han vòng vo.
Câu trả lời của Tiểu Vân Triệt tựa như đã trực tiếp cho thái hậu uống một viên thuốc an thần.
Xem ra, những lời đồn đại là sai sự thật, Lãnh Băng Cơ và Cừu thiếu chủ thực sự chỉ đang giả làm phu thê, như vậy lập tức chứng minh rằng trong lòng Băng Cơ vẫn luôn chất chứa tình cảm dành cho Mộ Dung Phong.
Chỉ là hiểu lầm năm đó đã khiến nàng buồn bã và thất vọng, sau khi giải thích rõ ràng chắc sẽ còn có thể gương vỡ lại lành.
Đứa nhỏ Băng Cơ này vừa hiểu chuyện, đúng mực lại vừa thông minh, nuôi dưỡng nên nhi tử lanh lợi, có khi còn mạnh mẽ và kiên cường hơn phụ thân đần độn của cậu bé gấp trăm lần.
Hoàng để lão gia tử càng nhìn càng thấy thích, có cảm giác bản thân nuôi nhiều nhi tử như thế mà vẫn đều chẳng chiều lòng người bằng tôn tử này.
Sau bữa tối, người của kính sự phòng bưng các thẻ bài bằng ngọc tới, mời hoàng đế lão gia tử lật thẻ bài.
Tiểu Vân Triệt tò mò, lén lút hỏi Phượng Lôi Ngọc: “Đó là cái gì vậy?”
Phượng Lôi Ngọc nói khẽ: “Đây gọi là lật thẻ bài, chọn mỹ nhân hầu hạ hoàng gia gia của ngươi đi ngủ vào tối nay”
Tiểu Vân Triệt vừa nghe thấy thế, chết tiệt, đây chẳng phải là cuộc sống mà mình hằng mơ ước hay sao? Quả nhiên làm hoàng đế thì vẫn tốt hơn.
Lão gia tử không có hứng thú lắm, vòng bàn tay lớn lên: “Lui xuống đi.
Hôm nay trẫm muốn ngủ cùng đứa trẻ này”.
Tiểu Vân Triệt thấy hơi bực dọc, cậu bé yêu thích được ngủ với tỷ tỷ xinh đẹp và mềm mại thơm ngát của mình, chứ ai thèm gì lão già tồi tệ này?
Đứa nhỏ nóng ruột và khó chịu xoa tay, bước tới kéo tay lão gia tử lắc lắc, trong đôi mắt sáng lấp lánh tràn ngập chờ mong: “Hoàng gia gia, nếu như ngài không hiếm lạ thì để cháu tới lật được không? Suy cho cùng, giường của ngài cũng lớn như vậy, cháu sợ rằng buổi tối, khi ngủ cháu sẽ nghiến răng, đánh rắm và nói mơ nữa, sẽ làm ngài ngạt thở mất”.
Hoàng đế lại cảm thấy cho dù Tiểu Vân Triệt có đút chân vào trong miệng của mình thì ông ta cũng không ghét bỏ nó hôi thối.
Tuy nhiên, háo sắc là tốt, dù sao so với loại người như phụ thân đứa nhỏ, khờ dại si tình treo cổ trên một cây thì tốt hơn rồi.
Lão gia tử vung tay lên, lệnh cho kính sự phòng mang thẻ bài qua: “Cháu muốn chọn thì để cháu chọn, cháu thích cái nào thì cứ tùy ý lựa đi.
Hoàng gia gia và mỹ nhân sẽ cùng ngủ với cháu”.