Cũng may, hôm nay đêm tĩnh mịch, cộng thêm tâm lý háo hức muốn trốn thoát, Yêu Cữu lại bận rộn lo liệu, không chú ý đến việc bọn họ đã thay xà đổi cột.
Cừu thiếu chủ thuận lợi lọt qua, Thẩm Phong Vân phát hiện, bản thân đã tính toán sai một chút.
Tên ma ốm kia tuyển chọn người phu kiệu có chiều cao đều răm rắp, hệt như đi một nhát đao.
Cừu thiếu chủ đứng trong đám hỗn độn đó, cái đầu có vẻ nhỉnh hơn một chút.
Giống như một chú chim hạc nổi bật giữa bầy vịt, rất bắt mắt.
Cừu thiếu chủ cũng tự cảm nhận được sự ưu tú của chính mình, liền nấp ở sau những người khác, khom lưng xuống.
Tên ma ốm đó ba bước ho một tiếng, năm bước thì thở hổn hển, bước thẳng đến kiệu, nhờ các mỹ nhân giúp đỡ để lên kiệu.
Một trận gió thổi tới, tên ma ốm liền cầm cái mũ che miệng lại, ho khan hai tiếng, trong cuống họng như có ống thổi, có đờm dính ở trong đó.
Các mỹ nhân khẽ cúi đầu, liền tránh sang một bên nhường đường.
Chỗ đứng của Cừu thiếu chủ liền nổi bật.
Tên ma ốm ngẩng mặt lên, mệt mỏi dơ tay chỉ về phía hắn.
Cừu thiếu chủ không nhúc nhích.
Không biết phải xử trí ra sao, không biết tên ma ốm yếu đó muốn làm gì?
Yêu Cửu liền từ sau bước lên, ánh mắt hung dữ nhìn Cừu thiếu chủ: “Còn đứng đực ra đó làm gì, không có mắt hay sao?
Còn chưa bước qua đó?”
Cừu thiếu chủ vẫn mơ hồ, nhưng gọi hẳn qua đó cũng là chuyện tốt, rất hóng chờ.
Hắn liền cúi đầu bước qua.
Thẩm Phong Vân bò trên mái nhà ở một chỗ xa nhìn thấy, cười thắt cả ruột.
Cừu thiếu chủ không hiểu loại bướm đêm ưu thích của tên ma ốm ốm yếu đó, hắn thì biết.
Lãnh Băng Cơ đã từng phóng đại, vừa nói vừa kinh tởm.
Tên ma ốm đó là muốn Cừu thiếu chủ trở thành một ống nhổ đờm.
Vừa nghĩ tới hai người yiểu điệu đó như hai lão già miệng đâu miệng nhau, Thẩm Phong Vân cảm giác có chút biến thái.
Cừu thiếu chủ thận trọng bước lên ngai kiệu, ở trong tay đã nắm chặt một con dao ngắn sắc bén.
Là tên ốm yếu đó tự tìm cái chết, không trách được người khác.
Vốn dĩ đã thương lượng với Thẩm Phong Vân đi ra khỏi đèo Nhạn Linh mới động thủ.
Lúc đó cơ hội ra tay sẽ cao hơn, nhưng mà tên ma ốm bệnh hoạn này rõ ràng không thể chờ để được chết nữa.
Hắn liền dẫm hai chân lên ngai kiệu, tên ma ốm đó đã nhắm nghiền hai mắt.
Khế hé miệng về phía hắn, lông ngực phập phồng, hít thở khá cưồng nhiệt.
Mặt trông rất khó xử.
Cừu thiếu chủ lúc này mới hiểu ra, vị lão gia này chính là đang đợi người đến đâu miệng vào.
Nghe âm thanh tiếng ho khàn đục kéo dài, Cừu thiếu chủ suýt chút nữa ngứa cổ họng và nôn ra.
Hắn rất phối hợp mà chìa tay ra, tư thế chuẩn bị nâng hàm của tên ma ốm đó lên, định ngoạm lấy như chim ưng biển nuốt cá trong vụ mùa, bóp nát hắn ta, để muội muội hắn ta phát điên lên.
Đúng lúc này, ánh mắt Yêu Cửu quét qua một lượt, liền nhìn thấy bàn chân to của hắn lộ ra bên ngoài váy.
Đám mỹ nhân này vì để thuận tiện di chuyển, váy đều ngắn, mang tất dài và xà cạp buộc chân.
Cừu thiếu chủ thân hình to cao, đôi chân to của hắn không thể che hết được.
Yêu Cửu liền phát giác, không kịp cứu chủ liền hét lên: “Chủ nhân, cẩn thận!”
Tên ma ốm lập tức biết có chuyện không ổn, khát vọng sinh tồn của hắn rất mạnh, chưa kịp mở mắt đã lập tức kích hoạt cơ quan bên dưới tay.
Một đường kim quang màu bạc ánh sáng xanh băn ra, mỏng như chớp, mắt thường gần như không nhìn thấy.
Cừu thiếu chủ đã ở gần tên ma ốm kia, hắn biết, trên ngai kệ này có cơ quan, lần trước Lãnh Băng Cơ đã từng bị dính chưởng này, rút kinh nghiệm, lần này hắn sớm đã đề phòng..