Thẩm Phong Vân biết được tầm quan trọng của nó, Nam Chiếu coi trọng tính mạng của tên ma ốm này như thế, có hắn ta trong tay, chuyện công thành có thể sẽ không phải lãng phí bất kì tên lính tốt nào.
Vì thế, tốt hơn hết vẫn là giữ lại mạng sống cho hắn.
Cho nên vội lên tiếng can ngăn Cừu thiếu chủ.
Cừu thiếu chủ một bụng căm tức vẫn chưa trút hết, đành phải dừng tay, nhưng chưa hả giận, liền kéo hắn ta từ trên kiệu xuống như một con chó chết.
Cái kiệu mỹ nhân này tuy cũng thoải mái nhưng nguy hiểm bốn bề, không dám ngồi nó.
Các vệ binh ninjia lùi lại từng bước, không ai dám manh động ra tay.
Lỡ như chủ nhân có gì bất trắc, tội này không ai gánh nổi?
Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân lúc lắc đưa tên ma ốm đi thẳng đến tường thành.
Âm thanh cuộc giao tranh chói tai, trận chiến công thành diễn ra ác liệt.
Mộ Dung Phong phi ngựa xông lên, bình tĩnh chỉ huy.
Cuộc công thành ban đêm, đối với chuyện này mà nói, không có lợi gì.
Tường thành Nhạn Linh Quan lại được xây rất cao, đá xung quanh được mài nhẫn bóng nên rất khó leo trèo.
Hơn nữa, vừa bắt đầu cuộc giao tranh, Nam Chiếu đã cho thả một lượng lớn côn trùng có độc, có thể bò dọc tường thành, chỉ cần có binh lính đến gần, bị cắn, sẽ không kịp đề phòng.
Sau khi bị trúng độc sẽ đau nhức dữ dội hoặc chóng mặt, có thể khiến các binh lính trèo lên công kích thành bị rơi xuống, gây thiệt hại lớn.
Đối với chuyện này, chỉ có thể phòng hộ, Lãnh Băng Cơ nhất thời không có sách lược nào tốt hơn.
Mộ Dung Phong đã cho điều động cung nỏ và máy bắn đá, đồng thời sử dụng kĩ thuật tấn công tầm xa, chỉ là trò hù dọa, cố ý để cho người dân Nam Chiếu rối loạn.
Tránh chuyện địch mạnh ta yếu, gây ra thương vong không đáng có.
Na Trát Nhất Nặc chỉ huy binh lính Nam Chiếu kiên cường chống trả, đối mặt với đại quân mạnh như chim ưng của Trường An, có chút nhụt chí và lo sợ.
Nhưng dựa vào lợi thế địa hình, cố gắng trì hoãn đến mức có thể để Na Dạ Bạch có thể thoát thân.
Bỗng sau lưng nàng có tiếng náo động, tiếng binh linh hô hoán, Na Trát Nhất Nặc không rõ đã xảy ra chuyện gì, ngoái đầu lại nhìn, thấy một nam một nữ đang khiêng một người bệnh ốm yếu xanh xao, hai mắt nhắm nghiền đang đứng ở trên tường thành.
Binh lính Nam Chiếu từ từ lùi lại.
Na Trát Nhất Nặc bỗng biến sắc: “To gan! Các người là ai?
Lại lại dám bắt giữ thái tử điện hạ?”
Cừu thiếu chủ nheo mắt nhìn nàng ta: “Người cũng đã bị bắt rồi, ngươi còn dám dọa chúng ta, có ý nghĩa gì không?
Ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống, đầu hàng đi? Bổn thiếu cũng biết thương hoa tiếc ngọc, sẽ không gây khó dễ một nữ nhân”
Hắn ta mở miệng, giọng điệu như một lão gia chính gốc.
Na Trát Nhất Nặc nhìn chằm chằm hẳn: “Ngươi chính là Cừu thiếu chủ?”
Cừu thiếu chủ thản nhiên gật đầu: “Không sai, ta không phải là người trong triều đình, cho nên ngươi đừng mong ta sẽ hành xử theo quy củ.
Anh trai ngươi đã cướp nữ nhân của ta, một khi đã nóng giận lên, hắn sẽ bị bóp nghẹt đến chết như một con kiến”
Na Trát Nhất Nặc mím chặt môi: “Thả huynh của ta ra, huynh ấy có vấn đề ở tim, không chịu được sợ hãi.
Nếu huynh ấy có mệnh hệ gì, ngươi sẽ không sống yên đâu.
Ta sẽ làm con tin, thế chỗ cho huynh ấy”
“Ta thiếu chút nữa bị ngươi làm cho cảm động rồi” Cừu thiếu chủ lắc đầu nói: “Đáng tiếc, ngươi tưởng bản thân mình là một công chúa tôn quý, người dân Nam Chiếu sẽ vì ngươi mà đầu hàng sao? Ngươi còn không có giá trị bằng ca ca nửa sống nửa chết của mình”
Na Trát Nhất Nặc liền vội vàng lấy ra một viên minh đan, lo lắng tiến tới: “Bệnh của huynh ấy thật sự rất nguy hiểm.
Đây là thuốc mà huynh ấy phải uống mỗi ngày để bảo vệ tính mạng, cầu xin ngươi, cho huynh ấy uống nó.
Chỉ cần ca ca của †a bình an vô sự, điều kiện gì ta đều có thể đáp ứng”
Thẩm Phong Vân liếc nhìn tên ma ốm ốm yếu vẫn hôn mê bất tỉnh, cũng không muốn lấy mạng của ai.
Nếu hắn ta thật sự có mệnh hệ gì, sẽ rất phiền phức..