Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Lãnh tướng suy xét tâm tư của Hoàng đế, cảm thấy không giống.

Nhi tử là ruột thịt, nhi tức luôn cách xa một bước, Hoàng đế không đến mức sốt ruột như khi, nổi giận với nhi tử lớn đến mức này.

Hơn nữa, chuyện này cũng đâu có gì để che đậy, đến nỗi Hoàng đế phải chạy đến trao đổi riêng một cách bí mật?
Tiểu tử này không nói thật.
Chẳng lẽ, hắn có dụng ý khác?
Người Hoàng đế muốn đói phó, thật ra là nữ nhi của mình?
Dẫu sao, ban đầu Băng Cơ giả chết rời kinh, ít nhiều gì cũng phạm tội khi quân.

Hoàng đế nhỏ mọn, có lẽ là cảm thấy bản thân bị đùa giỡn?
Nghĩ vậy, không được, phải nhanh chóng mật báo cho nữ nhi, để con bé chuẩn bị tâm lý một chút, không được lỗ mãng, đụng vào mũi đao của Hoàng đế mới được.
Cho nên, ông ta không đợi được.
Ông ta vân vê râu cười một tiếng: “Phong vương gia cũng không cần phải lo lắng.

Có câu nói, muốn trống kêu thì phải dùng dùi nặng mà gõ, hạ quan cảm thấy, Hoàng thượng như vậy là đang cố ý rèn luyện Vương gia ngài.

Ngài nghỉ ngơi trước, hạ quan xin phép cáo lui trước.”
Mộ Dung Phong có ý kiến với Lão gia tử nhưng cũng không dám nói, hễ mình yếu ớt một chút, đều sẽ bị đập nát.
Hắn gọi Lãnh tướng: “Nếu ngài gặp Băng Cơ, nói với nàng ấy, phụ hoàng đang bực bội Quả nhiên!
Lãnh tướng lại lần ra được một chút mùi vì khác thường từ trong lời này của hắn, kiểm chứng cho phỏng đoán của mình.
Ông ta lầm bầm đáp lời, xoay người nhìn tên thị vệ bưng trà dâng nước vừa rồi, âm thầm ngoắc ngoắc tay sau lưng Mộ Dung Phong, gọi hắn tới một nơi yên tĩnh không có người.
Thị vệ niềm nở chu toàn, hết sức kích động cúi người gật đầu.
Lãnh tướng hỏi thẳng: “Vừa nấy, tại sao Hoàng thượng lại đưa đồ ăn sáng tới cho Phong vương gia vậy?”
Thị vệ không dám nói, thoáng lắc đầu: “Vừa nãy cách quá xa, không nghe rõ.”
Lãnh tướng vẫn ở một bên nhìn chăm chú, ở trong đám thị vệ người này là gần nhất, ông lén nhét thỏi bạc vào trong tay hắn, nóng hổi, còn mang mùi vị bánh bao thịt.
Thị vệ không dám thu bạc, cũng không dám lắm mồm, chỉ uyển chuyển nói: “Ta thật sự không nghe rõ, chỉ nghe Hoàng thượng hỏi về Phong vương phi.

Còn có khổ nhục kế gì đó, Phong vương gia không đồng ý, Hoàng thượng lập tức giận dữ bỏ đi”
Phong vương phi, khổ nhục kế.
Lãnh tướng phất tay một cái, đuổi thị vệ đi.
Ông híp mắt suy nghĩ nửa ngày.
Hoàng đế ngày nào cũng bận rộn, đúng ra sẽ không rảnh rỗi, dây vào chuyện giữa hai đứa nhỏ như vậy, sao lại nhìn chăm chằm vào Băng Cơ chứ?
Trước mắt ông ta đột nhiên sáng lên.
Xem ra vừa nãy mình nói bừa rằng muốn trống kêu phải dùng dùi nặng mà gõ đã chọc trúng chỗ rồi?
Ở trong lòng Hoàng đế lão gia tử, Băng Cơ vẫn có một chỗ đứng.

Chờ nữ nhi hồi kinh, mình phải trò chuyện với con bé một chút.

Ít nhất, phải có một cái kế hoạch.
Nữ nhi này có khả năng được trọng dụng.

Người làm phụ thân như mình, không thể ngồi không mà nhìn được.
Lãnh Băng Cơ và đoàn người Cừu Thiếu Chủ rời khỏi Nam Chiếu, trực tiếp chạy tới Dự Châu.

Mặc dù dịch bệnh và tình hình thiên tai vẫn chưa được khống chế hoàn toàn, nhưng dầu gì lòng dân cũng đã ổn định, chậm rãi khôi phục sản xuất một cách chỉnh tề và có trật tự.
Quá trình quét sạch chuột rận không hề thuận lợi, dẫu sao, tình hình dịch bệnh đã dây dưa một khoảng thời gian dài, nó nhanh chóng lan rộng ra toàn bộ Dự Châu, hơn nữa sự lây lan còn có xu hướng truyền đến Trường An.

Truyền tin ở thời cổ đại thật sự rất chậm, toàn dựa vào bốn chân ngựa chạy bôn ba truyền tin, cho nên, để tiêu diệt dịch bệnh một cách triệt để, là cả một quá trình khá dài.
Đương nhiên là Lãnh Băng Cơ không thể ở Dự Châu suốt, hơn nữa sức của một người nhỏ nhặt không đáng kể, chỉ có thể dạy lại phương pháp diệt chuột cho người khác, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui