Giọng kêu la kia, không phải ai khác, mà chính là bốn ca ca Sở gia tráng kiện như sắt thép của Sở Nhược Hề.
Quạt lớn giống như bàn tay, giúp muội muội nhà mình và phu quân mềm mại yếu đuối của nó miễn cưỡng dạt ra một cái lối đi.
Tiếp đó, Lãnh Thanh Hạc và Sở Nhược Hề sóng va nhau đi ở phía sau.
Năm năm không gặp, sức khoẻ của Lãnh Thanh Hạc đã khôi phục, khoẻ mạnh cường tráng hơn không ít, trong mi mắt không còn dấu hiệu của bệnh tật nữa, người mặc cẩm y, khí chất sách vở trang nghiêm cung kính, cử chỉ cởi mở, rất có phong độ thanh nhã.
Hắn ngước mặt, hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Lãnh Băng Cơ, môi mỏng mím chặt, trong con ngươi dần ngưng tụ ánh nước.
Sở Nhược Hề xinh đẹp đứng bên cạnh hắn, thu liễm gai nhọn và tính kiêu ngạo khoe khoang, khí chất nội liễm, thêm vào sự dịu dàng và ấm áp của một phụ nhân đã có gia đình.
Hai người giống như một đôi bích nhân được điêu khắc bằng ngọc, cực kỳ xứng đôi.
Lãnh Băng Cơ thấy vậy, cũng biết, trong những năm này, ca ca có giai nhân ở bên, được các đại cữu ca cưng chiều, cuộc sống rất hạnh phúc.
Nàng tung người xuống ngựa, gần như là không khống chế được tâm tình của mình, chạy về phía đối phương cùng một lúc với Lãnh Thanh Hạc.
Một tiếng “ca ca”, một tiếng “Băng Cơ”đều mang theo sự run rẩy, ngưng tụ nỗi nhớ nhung trong suốt năm năm của hai người.
Hàng ngàn ngôn từ, tất cả đều kẹt lại trong cổ họng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lãnh Thanh Hạc mím môi, không nhịn được oán trách một câu: “Muội thật là độc ác mà”
Lãnh Băng Cơ cúi đầu, lại có nước mắt ‘tí táchrơi xuống đất.
Giữa hai người có một bí mật nhỏ, người khác không hề biết.
Bí mật chính là, thời điểm Lãnh Thanh Hạc và Sở Nhược.
Hề đại hôn, Lãnh Băng Cơ đã từng bảo người đưa cho hắn ta một phần lễ vật.
Lãnh Thanh Hạc thấy phần lẽ vật kia không đề tên thì lập tức hoài nghi, Lãnh Băng Cơ vẫn còn sống.
Nhưng mà ngày đại hôn đó quá lộn xôn, tân khách chúc mừng gần như chặn hết cổng vào Tướng phủ, hắn ta không biết phần lễ vật này rốt cuộc là do ai đưa tới, cũng không cách nào truy xét được, cho nên chỉ có thể cất giữ niềm hy vọng cháy bỏng ở trong lòng.
Hắn ta biết, Băng Cơ như vậy là đang trốn tránh ai.
Thấy giá trị món lễ vật kia không hề rẻ, có lẽ nàng trải qua cuộc sống rất tốt.
Lãnh Thanh Hạc đồng tình với Mộ Dung Phong, nhưng mà đau lòng muội muội của mình hơn, lòng mang oán giận đối với Mộ Dung Phong.
Cho nên, ai hắn cũng không nói, bao gồm Lãnh tướng và cả Mộ Dung Phong.
Khi Tiểu Vân Triệt từ trên trời rơi xuống, trở về Thượng Kinh, vào Hoàng cung, nhận được tin tức của Lãnh Băng Cơ, hắn ta vẫn trông mong Lãnh Băng Cơ trở về.
Hôm nay, cuối cùng cũng đã đến ngày này.
Nếu không phải đang ở trên phố lớn, hai người thật sự muốn ôm đầu mà khóc, trút hết những mong nhớ trong vòng năm năm này.
Cừu Thiếu Chủ chọc Lãnh Băng Cơ: “Chuyện mừng như thế, khóc cái gì? Sao lại trở nên giống nữ nhân thế kia?”
Lãnh Băng Cơ quay sang trừng mắt nhìn hắn ta một cái, chỗ nào của ta không giống nữ nhân?
Bốn đại cữu ca của Sở gia cũng “ha ha”khuyên bảo: “Đúng vậy đúng vậy, xa cách đã lâu mới được gặp lại, tất cả đều cực kỳ vui mừng”
Lãnh Thanh Hạc chớp chớp mắt, ép nước mắt vào trong: “Chúng ta về nhà nhé? Phụ thân đã giao phó huynh nhất định phải đón muội về phủ trước”
Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Vâng, về nhà”
Vu phó tướng ở sau lưng nhất thời không vui: “Vương phi nương nương, Vương gia nhà ta vẫn còn ở trên cột cờ chịu đựng khổ sở mệt mỏi.”
Lãnh Thanh Hạc cũng quên mất chuyện này, nhất thời dừng bước, thăm dò ý kiến của Băng Cơ.
Dưới chân Băng Cơ không hề dừng lại: “Lúc đi ta đã viết hưu thư.
Hoàng thượng cũng đã mở miệng vàng ngự chuẩn, hiện tại ta chỉ là nữ nhi của Lãnh gia, không được Hoàng thượng truyền gọi, nào có tư cách vào cung? Phong vương gia kia, ta không cứu được.
Nếu không ngươi hãy đi tìm người khác, ví dụ như Huệ phi nương nương, Hoàng thái hậu.
Ta theo ca ca đi về nhà trước”.