Nhưng mà hôm nay nàng đã nhượng bộ rồi, cũng không thể giống như bông vải mặc người khác nắn bóp được.
Cho dù ngài là Hoàng đế, cũng phải nói đến lễ nghĩa đúng không?
Nàng giận dỗi nói: “Đứa nhỏ Vân Triệt này đã bị ta chìu chuộng đến nỗi coi trời bằng vung.
Nếu không dạy dỗ, sớm muộn gì cũng chọc vào hoạ lớn.
Chờ ta đem hắn về treo ngược lên đánh một trận, bỏ đói ba ngày, sau khi biết mình sai rồi, sẽ đưa vào cung bồi tội với phụ hoàng”
Tiểu Vân Triệt ở trong ngực kìm lòng không đặng run một cái.
Mộ Dung Phong đọc hiểu tia gian xảo ở trong mắt nàng, hơi do dự một chút, rồi cũng xoay người lên xe ngựa.
Một nhà ba người trở về Phong vương phủ, xe ngựa đậu ở cửa, còn chưa dừng hẳn, từ bên trong đã có một đám người xông ra ngoài.
Vu phó tướng đi đầu, theo sau là Nhi Nhi, Vương ma ma, còn có Điêu ma ma, Linh Hiểu Lam.
Rất nhiều gương mặt quen thuộc, rưng rưng nước mắt, toét miệng cười, tha thiết nhìn nàng, đồng loạt quỳ đầy đất.
Lãnh Băng Cơ vén màn xuống xe, hai chân vừa chạm đất, Nhi Nhi đã trực tiếp nhào tới, ôm bắp đùi nàng, cất giọng oà khóc lớn, mặt đầy nước mắt nước mũi, cọ lên trên người Lãnh Băng Cơ.
“Tiểu thư, người trở lại rồi! Người nói không giữ lời, tại sao không mang theo Nhi Nhi? Nhi Nhi nhớ người muốn chết, hu hu hu…”
Sau khi Lãnh Băng Cơ đi, Mộ Dung Phong để nàng ta và Vương ma ma ở lại Phong vương phủ, trông nom Triều Thiên Khuyết, không cho hai người về Tướng phủ.
Trận khóc này, khiến trong lòng Lãnh Băng Cơ hết sức áy náy.
Thời điểm khó khăn nhất, luôn là tiểu nha đầu này ở bên cạnh nàng, chủ tớ thân thiết, nhưng mình lại bỏ nàng mà đi.
Lãnh Băng Cơ giơ tay vuốt ve tóc nàng, dịu dàng khuyên: “Nha đầu ngốc, mau đứng dậy đi, không phải ta đã trở về rồi sao? Khóc cái gì?”
Nhi Nhi ngẩng mặt lên, thút thít lau nước mắt: “Rốt cuộc Vương gia cũng không cần phải đau lòng nữa, nô tỳ rất vui”
Ách… Chẳng lẽ người ngươi đau lòng không phải là tiểu thư nhà ngươi sao?
Quả nhiên là vạn vật thay đổi, ngay cả tiểu nha hoàn của mình cũng đã trở thành của người khác rồi.
Lãnh Băng Cơ võ võ bả vai nàng: “Vậy ngươi tiếp tục khóc đi, khóc nhiều một chút”
Hai người Điêu ma ma và Vương ma ma cũng vừa khóc vừa cười, trong nụ cười mang theo nước mắt.
Một đám người vây quanh Lãnh Băng Cơ, ân cần hỏi han, mồm năm miệng mười.
Mộ Dung Phong bất đắc dĩ thúc giục: “Có lời gì thì vào Vương phủ rồi nói”
Cũng đúng, khóc sướt mướt giữa phố cũng không ra thể thống gì.
Một đám người vây quanh Lãnh 8ăng Cơ đi vào phủ.
Lãnh Băng Cơ đi được một nửa, mới nhớ ra, thiếu ởi gì đó.
Ai da, chỉ lo kích động, lại quên mất thẳng nhãi con, chắc là còn ở trên xe ngựa.
Hôm nay ầm ï như vậy, ngược lại hắn lại trâm tĩnh.
Nàng vội vàng xoay người đi ra, vén màn xe một cái, trong khoang xe trống rỗng, người đâu?
Người đâu?
Lãnh Băng Cơ tìm khắp nơi cũng không thấy bóng người Tiểu Vân Triệt.
Vừa rồi mọi người chỉ lo nghênh đón Vương phi và Vương gia vào phủ, ai cũng không chú ý, ở trên xe này còn có một vị Hoàng tôn nho nhỏ cao quý.
Khắp nơi đều không thấy bóng dáng.
Lãnh Băng Cơ luống cuống, nàng làm mẫu thân cái kiểu gì vậy? Ngay cả hài tử nhà mình mà cũng quên mất.
Với cả Phượng Lôi Ngọc nữa, ủa, Phượng Lôi Ngọc đâu?
Đừng nói là lời mình hù doạ lão gia tử vừa nấy, nhãi con tưởng là thật, sợ bị đòn nên bỏ nhà ra đi nhé?
Mộ Dung Phong không biết bản lĩnh nghịch ngợm phá phách của Tiểu Vân Triệt, không nhìn thấy nhi tử, lòng nóng như lửa đốt.
So sánh giữa hai người, Lãnh Băng Cơ bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Có Phượng Lôi Ngọc đi theo, không có việc gì.”
Một đám người nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, rối loạn tìm kiếm khắp nơi.
Một đứa trẻ năm tuổi, chỉ trong chớp mắt nhưu vậy, tuyệt đối chạy không xa!.