Tiểu Vân Triệt vừa nghe thấy cứu tinh đã đến, lập tức khóc đến khàn cả giọng: “Hoàng gia gia, sao bây giờ người mới tới thế? Mẫu thân con sắp đánh chết con luôn rồi! Hôm nay là người tận mắt chứng kiến đấy nhé, không phải là bảo bảo nói hươu nói vượn đâu đấy”
Hoàng đế lão gia tử nghe xong phải gọi là đau lòng không chịu nổi.
Mở miệng la mắng Lãnh Băng Cơ đang ở trong làng.
“Ngươi dám động vào một đầu ngón tay của hài tử nữa xem nào! Phản rồi hay sao hả? Trãm chỉ có một đứa cháu trai này, nó còn chưa đến năm tuổi đâu, con đã muốn đánh nó đến chết! Con muốn Mộ Dung gia ta đoạn tử tuyệt tôn hay sao hả?”
Lãnh Băng Cơ không tự ti cũng không kiêu ngạo đáp: “Con hư là tại mẹ, hài tử này quá mức ngang bướng, hôm nay gây ra tai hoạ ngập trời, nếu như không giáo huấn tử tế một trận, con dâu không có mặt mũi nào nói rõ với phụ hoàng.”
“Có cái rắm ấy!”lão gia tử gấp đến độ muốn nhảy cẵng lên: “Lãnh Băng Cơ, con đây là muốn kháng chỉ bất tuân sao? Còn không chịu mở cửa ra cho trãm, trãm liền sai người đạp nó ngay”
Lãnh Băng Cơ không chút sợ hãi trả lời: “Băng Cơ đã nghĩ xong hết cả rồi, dù sao thì tội ăn cắp ngọc tỷ này cũng là tội chết, còn rớt thêm một cái danh tiếng dạy dỗ không nghiêm, ngược lại còn không bằng con tự mình đánh chết tên nghịch tử này, chứ giữ hắn lại còn không chắc sau này có gây ra cái tai hoạ gì nữa đâu.
Con không thể để người ta đâm sau lưng được”
“Cái này thì tính là tai hoạ gì chứ? Trãm nói muốn trách hài tử lúc nào hả?”lão gia tử lẽ thẳng khí hùng mà nói.
Cửa phòng cạch một tiếng liền mở, Lãnh Băng Cơ lộ ‹ ái đầu ra: “Người nói, không trách tội hắn sao?”
Hoàng đế lão gia tử nói xong câu này cũng có chút hối hận.
Nữ nhân này luôn thuận cột mà trèo lên trên, đúng như dự liệu.
Ngài ấy không nói gì, thò đầu nhìn vào bên trong phòng.
Tiểu Vân Triệt bị trói ở một đầu của chiếc ghế đầu dài, quần áo trên mông đã nở hoa, mặt trên còn có cả vết máu loang lổ.
Lòng của Hoàng đế lão gia tử đau như thể bị kim châm vậy, tức giận đùng đùng bước vào trong phòng, ngồi xổm người xuống, run tay cởi bỏ sợi dây đang trói Tiểu Vân Triệt, ôm hài tử vào lòng: “Đi, hồi cung với Hoàng gia gia”
Tiểu Vân Triệt không chịu đi, ôm lấy cố ngài ấy khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Con không đi, con gây ra tai hoạ cho mẫu thân, mẫu thân tức giận sẽ không cần con nữa”
“Một người mẫu thân độc ác như vậy con còn cần nàng ta làm gì hả?”Lão gia tử chống lưng cho Tiểu Vân Triệt, liếc nhìn vạt áo ở mông hắn nở hoa, cũng không dám đưa tay ra đụng vào: “Con thật sự xuống tay được hả Lãnh Băng Cơ, chuyện lớn đến mức nào chứ, hài tử giết người rồi? Hay là phóng rồi?
Không phải chỉ là nghịch cái ngọc tỷ một chút thôi sao, đấy là trãm cho nó chơi đấy.
“Cộp cộp “hai tiến, Lãnh Băng Cơ quỳ xuống trước mặt lão gia tử: “Phụ hoàng à, sao lão nhân gia người lại biết chơi thế?
Tốt xấu gì ngài cũng phải báo trước với con một tiếng chứ, doạ chết toi Băng Cơ rồi, thiếu chút nữa thôi là con đã cho một sợi dây vắt ngang qua xà nhà, sợ tội mà tự sát rồi.”
Hoàng đế lão gia tử phải gọi là tức không nhịn nổi, đã chiếm được chỗ hời của người ta rồi còn khoe mẽ, đã vậy còn dám cắn ngược lại một cái, quở trách lỗi sai của trãm.
Ngài ấy lập tức giận đến run lên, thật muốn ấn cái giày lớn lên trên bản mặt vô sỉ của nữ nhân này mà.
“Vậy sao con không đi thắt cổ đi, trút giận lên người cháu trai ta làm gì?”
“Không dạy được con là lỗi của cha mẹ, hài tử này dám lấy trộm ngọc tỷ của người, lẽ nào không nên nhận đánh một trận đòn sao? Lỗi mà hắn phạm, không phải ngài đều tính hết lên người chúng ta sao?”
“Trẫm nói muốn trách tội các con khi nào?”
Lãnh Băng Cơ “Cộp cộp cộp”đầu xuống đất ba cái: “Tạ phụ hoàng thứ tội.”.