Hôm nay Lãnh Thanh Hạc cùng Sở Nhược Hồ đã dậy từ rất sớm, bắt đầu chuẩn bị, sai người quét sạch bụi, gián chữ hỷ lên cửa, treo ruy băng lụa đỏ.
Mộ Dung Phong đã giải thích trước, muốn cho Băng Cơ một bất ngờ, gần đến ngày đại hôn sẽ mời Băng Cơ đến ở tại tướng phủ, Kỳ vương phủ cũng đã chuẩn bị cho hỉ sự.
Nhưng ở tướng phủ này, không sương cũng không nói, không thể để lộ một chút sơ hở nào.
Cho nên, ngay cả đèn lồng đỏ cũng phải vừa mới dán lên vào sáng hôm nay.
Lãnh Thanh Hạc bấn đến nổi đầu óc rối mù, căn bản không rảnh bận tâm đến chuyện Lãnh Băng Nguyệt.
Lãnh Thanh Kiêu im lặng, cầu xin Lãnh tướng: “hãy để con đi đưa nhị tỷ một chuyến cuối cùng đi?
Lãnh tướng lạnh lùng nhìn Lãnh Thanh Kiều trước mặt, có chút do dự.
Hóa ra đứa nhỏ mập mạp lúc trước nay đã lớn to đầu như vậy rồi, cao to khỏe mạnh, gương mặt cũng có góc cạnh.
Tuy nhiên, tính tình của hắn lại có biến đổi rất nhiều, không kiêu ngạo ngang ngược như khi còn bé, ngược lại, điềm tĩnh, thu mình lại, chín chắn một cách đáng sợ.
Nhất là sau khi vào bộ hình sự, Lãnh tướng vốn là thấy hắn ta không quan tâm đến việc học, muốn hắn ta đi theo làm nhân viên tạp vụ, kiến thức lâu dài, miễn là không cho ở lại trong phủ không học gì cả.suy cho cùng, nó chỉ là một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.
Nhưng hắn ta nói chuyện làm việc đầu ra đấy, có chút điêu luyện cùng khôn khéo vượt quá tuổi tác của hắn ta.
Đi theo phía sau một đống thanh dầu cũ, học được một thân quyền thuật, như cả đắc thủy.
Các đồng nghiệp của ông ta đều nói rằng tương lai rất rộng mở.
Lãnh tướng nhìn Lãnh Thanh Kiêu, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.
Đứa trẻ này vốn phải nhận được trăm ngàn sự sủng ái thể nhưng bây giờ Kim thị lại bị đi đày, cũng không biết trong lòng đứa trẻ này nghĩ thế nào nữa.
Ông ta nhẹ nhàng vỗ mấy cái lên bờ vai của Lãnh Thanh Kiều, khuyên nhủ: “Tỷ tỷ con đi rồi cũng tốt, có lẽ đối với con bé mà nói đây chính là một loại giải thoát.”
Lãnh Thanh Kiêu cúi thấp đầu, che giấu đi ánh sáng trong đáy đôi mắt, thấp giọng nói: “Những lời phụ thân nói rất đúng, con trai cũng nghĩ như thế.”
“Chuyện này không thể trách đại tỷ của con được, là do nhị tỷ của con gieo gió gặt bão thôi.”
Bàn tay giấu trong tay áo của Lãnh Thanh Kiểu cuộn chặt lại thành nắm đấm, hắn ta cười nói với Lãnh tướng: “Phụ thân không cần nói gì nữa, Thanh Kiêu hiểu rõ mọi chuyện, con cũng không trách đại tỷ”
Lãnh tướng nghe vậy vô cùng vui mừng: “Con hiểu được là tốt rồi, bởi vì con với Kim Nhị vô cùng thân thiết nên vi phụ chỉ sợ rằng con sẽ tin lời nói linh tinh của bọn họ”.
“Sao con có thể như vậy chứ?”Lãnh Thanh Kiều một mực phủ nhận: “Trong vụ án của Phương Phẩm Chi lần trước, biểu ca của Kim Nhị cũng bị liên lụy vào.
Khó khăn lắm mới được tự do, hắn ta cũng không dám gây chuyện gì nữa, hơn nữa hắn cũng chưa từng nói bất cứ điều gì trước mặt con cả”.
Nói đến đây Lãnh tướng cũng biết phải khuyên nhủ hắn ta thế nào cho phải.
Lãnh Băng Cơ vừa mới quay về Trường An, Lãnh Bằng Nguyệt đã lựa chọn cái chết dứt khoát như thế.
Hơn nữa trên bia mộ của nàng ta còn khắc tám chữ tràn đầy nỗi thống hận và sự không cam lòng kia, thể hiện rõ nỗi hận thấu xương của nàng ta với Lãnh Băng Cơ.
Ông ta chỉ sợ Lãnh Thanh Kiểu cũng bị ảnh hưởng từ nàng ta.
Nếu Thanh Kiều đã nói như vậy, có lẽ trong lòng hắn ta cũng đã hiểu rõ rồi.
Hơn nữa, dù sao thì hắn ta và Lãnh Băng Nguyệt cũng là tỷ đệ ruột thịt, hắn muốn đưa tiễn nàng ta đoạn đường cuối cùng cũng là chuyện rất bình thường.
Vì thế ông ta lập tức gật đầu đồng ý.
“Vậy cũng được, chuyện vui của Hoàng gia thì chúng ta không thể làm gì được rồi.
Con đi tiễn nhị tỷ con đoạn đường cuối đi, đợi đến khi làm xong chuyện vui của đại tỷ con, chúng ta sẽ an táng con bé”.