“Tại sao chàng không nói tiền riêng của chàng có từ đâu?” Lãnh Băng Cơ già mồm át lẽ phải: “Khi về Kỳ vương phủ, chàng đã giao toàn bộ chìa khoá của quản gia cho ta, nói toàn bộ gia sản của vương phủ đều ở trong tay ta rồi.
Như vậy thì bạc của chàng là ở đâu ra, bạc ở đâu để chàng đặt mua mũ phượng khăn trùm đầu có giá trị ngàn vàng này, còn có tất cả trang sức màu đỏ nữa?”
Mộ Dung Phong nghẹn họng: “Cũng chỉ còn lại một chút như vậy thôi.”
“Một chút thôi?” Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ: “Trong tài sản chung của Vương phủ, tất cả thu nhập của tất cả các cửa hàng của chàng ở thành Thượng Kinh đều rõ ràng, nhưng trong khoản riêng của chàng còn có hai mươi ba cửa hàng trên khắp các châu phủ quanh thành Thượng Kinh.
Mỗi tháng, tiền lời thu về đều là một khoản tiền không nhỏ, vậy mà chàng không giao cho ta, có phải chàng dự định giữ lại để nuôi thiếp thất hay không?”
Không đe chàng, thì chàng càng ngày càng càn rỡ.
Mộ Dung Phong đổ mồ hôi chảy ròng ròng: “Làm sao nàng lại biết?”
Xem như chàng y thành thật, không nói dối.
Lãnh Bằng Cơ cười nhạt: “Có muốn ta nói ra xem hai mươi ba cửa hàng này ở nơi nào, kinh doanh loại hàng gì, tròn méo như thế nào cho chàng hay không?”
Mộ Dung Phong đột nhiên phát hiện ra cưới một thê tử quá thông minh cũng không tốt đẹp gì.
Ngay cả tiền riêng cũng không giấu được.
Những cửa hàng này đều là do ban đầu hắn đầu tư cho Tề Cảnh Vân, sau khi kinh doanh thì có lãi, ngày càng nhiều lãi, sau nữa thì dần dần mở rộng quy mô hoạt động.
Lúc đó những cửa hàng này tách ra khỏi tài sản của Tề gia, toàn bộ đều thuộc về hắn trên danh nghĩa.
Cho nên lúc Tề gia bị tịch thu gia sản, tất cả đều may mắn vẫn còn.
Chỉ là mình không hiểu biết kinh doanh lắm, nên đều giao toàn bộ cho người ngoài xử lý, cũng không có thời gian để tính toán lãi lỗ cụ thể.
Thậm chí chính hắn cũng khó mà nói những cửa hàng này cái kinh doanh gì.
Làm sao mà Lãnh Băng Cơ lại biết? Nhất là nàng mới tới Thượng Kinh không đến mấy ngày, chẳng lẽ là quản sự bán đứng mình? Cũng không phải.
Đối mặt với sự thẩm vấn của Lãnh Băng Cơ, hắn không yên lòng.
“Tuyệt đối không phải tiền riêng đầu, chỉ là chưa kịp thẳng thắn thành khẩn với nàng mà thôi.
Người ngoài không biết mấy cửa hàng này là dưới danh nghĩa của ta”
“Ta là thê tử của chàng, ta cần biết đúng không?”
“Cần.
Tuy nhiên, có phải nói về việc này ở trên giường có quá thô tục hay không? Ngày mai chúng ta bàn lại có được không? Ta nhất định sẽ giao tất cả cho nàng”
“Giao hay không giao gì, chỉ là kiểm tra thái độ của chàng mà thôi.
Về phần bí mật nhỏ của chàng, còn có cái gì ta không biết?”
Mộ Dung Phong nhìn nàng với hai mắt lấp lánh: “Ta không có bí mật”
Lãnh Băng Cơ hí mắt cười: “Ví dụ như trước đây Huệ Phi nương nương ban cho chàng hai mỹ nhân để dạy chàng làm chuyện vui vẻ như thế nào?”
Trong nháy mắt, Mộ Dung Phong có cảm giác cả người không ổn, trên mặt lộ ra ba vạch đen: “Có phải Thẩm Phong Vân nói cho nàng biết hay không?”
Lãnh Bằng Cơ lắc đầu: “Chàng dịch lỗ tại lại đây, ta nói thầm cho chàng biết”
Trong phòng chỉ có hai người, còn có cái gì mà không thể nói ra sao? Mộ Dung Phong cảm thấy nhất định là nàng có âm mưu, ví dụ như đột nhiên hạ độc mình.
Nữ nhân này tuyệt đối làm được.
Hắn giơ tay ngả ngớn mà miết nhẹ bờ môi nàng: “Muốn mưu sát phu quân sao? Bản vương không bị mắc lừa đâu”.