Na Dạ Bạch liếc nhìn xung quanh, cố ý hạ giọng: “Vậy chúng ta cùng nói về bệnh tình của ta nào.
Có thế nói, Na Dạ Bạch ta đây có thể bình yên sống đến bây giờ không thể không nhắc tới một nửa công lao của xá muội.
Muội ấy đã tìm kiếm danh y Nam Chiếu và cổ sư khắp nơi, tụ về một thân tinh túy.
Thuật độc cổ này, tuyệt đối không thể khinh thường”
Lãnh Băng Cơ cười nói: “Đa tạ Thái tử điện hạ đã nhắc nhở.
Cũng vậy, ta tin tưởng y thuật của chính mình”
Mặc dù bản thân đối với thuật độc cổ này cũng không tính là hiểu rõ, nhưng vẫn có công nghệ cao mà.
Nếu như trong cơ thể có độc trùng quấy phá, chỉ cần không phải tà thuật, tin chắc rằng không thể qua mặt được các thiết bị xét nghiệm hiện đại.
“Chẳng lẽ nàng không hiếu kỳ, Nhất Nặc am hiểu thuật độc cổ, lại còn có cách đối đáp hay sao? Trường An các người có câu nói rất hay, biết người biết ta trăm trận trăm thẳng”
“Hiếu kỳ” Lãnh Băng Cơ thẳng thắn nói: “Thái tử điện hạ muốn lấy tay bắt cá, vì việc nước mà quên tình nhà sao? Nếu như ta thắng Na Trát Nhất Nặc, Nam Chiếu của ngươi sẽ không còn chút thể diện nào”
Na Dạ Bạch hơi cong cong khóe môi, ung dung bình tĩnh mà nhả ra từng chữ: “Trận tỷ thí này, bản Thái tử hy vọng nàng thắng”
Lãnh Băng Cơ cùng Mộ Dung Phong ngạc nhiên nhìn nhau: “Ngươi muốn nói gì xin cứ nói thẳng”
Na Dạ Bạch ho nhẹ hai tiếng: “Nhất Nặc hai ba năm nay vẫn một mực miệt mài nghiên cứu người trúng cổ, tận dụng người sống tiến hành nuôi cổ, cổ thuật tinh tiến rất nhanh.”
“Nàng ấy am hiếu nhất độc cổ có ba loại, một loại là Rận cố, ví như tai ương của Dự Châu, nàng ắt hẳn cũng đã biết rõ”
“Còn có loại Kim Tắm cổ, một khi xâm nhập vào bụng người sẽ liên tục không ngừng phát ra độc tính, nhấn nước không đuối, lửa thiêu không chết, đao chém cũng không đứt, sức sống vô cùng ngoan cường.
Nếu như nàng dùng đến thuốc chỉ sợ không những không giết được nó, ngược lại còn hành hạ người bị hạ độc đến chết.
Nghe nói cách giải độc tốt nhất là một con nhím”
Lãnh Băng Cơ tất nhiên đã nghe qua Kim Tảm cổ, cũng biết một chút về cách phá giải.
Đúng như Na Dạ Bạch đã nói, vạn vật tương sinh tương khắc, cái mà Kim Tắm cổ sợ nhất chỉ có một loại, chính là một con nhím toàn thân đây gai.
Con nhím không những nuốt chửng con cổ này, mà còn dùng máu của nó làm thuốc dẫn, giải trừ độc của Kim Tảm cổ.
Chẳng qua là Na Trát Nhất Nặc đánh cược bản thân, làm sao có thể dễ dàng đưa ra câu hỏi như vậy cho chính mình?
Lãnh Băng Cơ trong giây lát không lên tiếng.
Na Dạ Bạch tiếp tục nói: “Đương nhiên, cái mà muội ấy lợi hại nhất là Bản Mệnh cổ của muội ấy, tâm linh tương thông lại vô cùng hống hách.
Nó có thể chiếm đoạt lục phủ ngũ tạng của con người, xâm nhập não bộ, kiểm soát suy.
nghĩ của đối phương và khiến cho đối phương phải nghe theo lời sai khiến của cổ chủ.
Giống như năm năm trước, muội ấy đã hạ loại độc cổ này xuống cơ thể Linh bà.
Nhưng mà hiện tại muội ấy đã tìm được một vật chủ kí sinh tốt hơn, lợi hại hơn gấp trăm lần, nàng muốn thắng khó như lên trời”
Lời của Na Dạ Bạch không phải là lời cảnh báo, Lãnh Băng Cơ nghe xong trong lòng có chút chột dạ.
Thuật y độc rộng lớn và thâm sâu, đừng nói là ở cổ đại, thậm chí là hiện đại cũng có rất nhiều nhà khoa học vô phương vô pháp phát hiện và lý giải được Linh dị, thật ra cũng là một trong số đó.
Khi có một số điều không thể giải thích bằng khoa học, trong sách giáo khoa chúng được gọi chung là từ trường.
Thế nhưng những thuật huyền diệu trong đó người ta cũng không thể diễn giải được.
Giống như nói linh hồn của chính mình xuyên không.
Lại tỷ như cổ thuật của Na Trát Nhất Nặc và tà thuật của Thánh nữ giáo.
Huyền diệu khó giải thích, đều là bản thân bất lực.
Nàng nghiêm túc nghe Na Dạ Bạch nói xong, nhìn vào bên trong đại điện một cái: “Ngươi có cách đối đáp sao?”.