Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Na Dạ Bạch thản nhiên lắc đầu: “Không có.

Chẳng qua là ta biết vật chủ kí sinh mới của Bản Mệnh cổ của muội ấy là gì?”
“Là cái gì?”
Na Dạ Bạch hơi nghiêng người về phía nàng, sắc mặt Mộ Dung Phong trâm xuống, đem Lãnh Băng Cơ chản lại ở phía sau: “Xin Thái tử tự trọng”
Na Dạ Bạch không chút phật ý, khóe miệng cong cong, chỉ phun ra hai chữ: “Bọ ngựa”
Bọ ngựa?
Lãnh Băng Cơ có chút kinh ngạc, đây là cái thứ đồ chơi gì vậy?
Nàng không thể tưởng tượng được làm thế nào mà một con côn trùng quơ quơ hai cái liềm lại có thể tiến vào cơ thể con người, lại còn kiểm soát tâm trí người đó Nó lại lợi hại chỗ nào?
Na Dạ Bạch ho nhẹ một tiếng: “Xem ra nàng không tin lắm?”
“Ta từ đâu đến cuối luôn nghĩ rằng Na Trát Nhất Nặc đối với ca ca như: ngươi đây, có thê nói là hết lòng hết dạ quan tâm giúp đỡ.

Cho nên, ta tò mò tại sao ngươi lại muốn bán đứng nàng ta”
Đó là trước đây” Na Dạ Bạch từ chóp mũi khế khit một cái: “Lẽ nào nàng không nhìn ra, ta đây là đang thể hiện thành ý với nàng”
Lãnh Băng Cơ nhìn vào mắt hắn ta, càng thêm khinh thường: “Phần nhân tình này, ta nhận được rồi”
Na Dạ Bạch liếc qua qua khuôn mặt trầm như nước của Mộ Dung Phong, sau đó hướng Lãnh Băng Cơ cười đầy ẩn ý: “Vậy cầu chúc cho ta và nàng hợp tác vui vẻ”
Quay người rời đi Ánh mắt Mộ Dung Phong lóe lên: “Sẽ không phải là một cái bẫy chứ?”
Lãnh Băng Cơ khế cản môi dưới, suy nghĩ một lát: “Ta từng chứng kiến cách mà hai huynh muội bọn họ sống chung với nhau, đến hôm nay vẫn có cảm giác có gì đó không ổn.

Xem ra bây giờ bọn họ hình như đã trở mặt thành thù rồi.

Lời hẳn ta nói, có thể tin được chăng?”
“Na Dạ Bạch cố ý đem từng chỉ tiết của Na Trát Nhất Nặc nói cho nàng biết, chính là hy vọng nàng có thể thắng được trận tỷ thí này.

Bản vương nghĩ mãi không thông, nếu làm như vậy thì hản ta được lợi ở đâu?”
“Nếu như không có lợi, thì sẽ có bất lợi”
Trong đầu Mộ Dung Phong bỗng lóe lên một tia, giữa hai hàng chân mày sáng tỏ thông suốt: “Na Trát Nhất Nặc không muốn nàng cứu Na Dạ Bạch!
Muốn phá hoại buổi hòa đàm! Như thế nàng ta mới có cơ hội trở về Nam Chiếu”
Lãnh Băng Cơ khế khit mũi: “Vậy đây đại khái là khi sự sống cái chết được bày trước mặt, thì con người sẽ lộ ra thói hư tật xấu hả? Na Dạ Bạch rất sợ chết, vì mạng sống của bản thân mà bán đứng muội muội của chính mình, thế này có tính là gï? Lời hắn ta nói có thể tin được”
Thiên Thời vội vội vàng vàng mang theo hòm thuốc đi tới, trận tỷ thí đã sắp bắt đầu.

Mộ Dung Phong dặn dò: “Không nên để ở trong lòng, trước sau gì bản vương cũng đều thuộc về nàng, người khác không thể đoạt đi được.

Mặc dù phụ hoàng đem nàng gả cho ta, dụng ý chẳng qua là muốn ta theo dõi nhất cử nhất động của nàng ở Trường An mà thôi”
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Tính tình lão già họm hẹm này xấu nhất rồi, ông ta không muốn thấy ta sống tốt, chỉ mong người khác có thể giành được vị trí này.

Nếu như không phải ông ta muốn xem cảnh gà bay chó nhảy, không chê phiên phức, hôm nay có thể không đưa ra chuyện này sao?”
Mộ Dung Phong bất đắc dĩ lắc đầu: “Phụ hoàng thật sự rất yêu thích nàng, ông ta làm như vậy là tự có dụng ý riêng của ông ta.

Ông ta hẳn đã tận mắt nhìn thấy sự bất hòa của Na Dạ Bạch và Na Trát Nhất Nặc, nên mới dồn hết tâm trí châm ngòi ly gián mối quan hệ của hai người họ.

Suy cho cùng, nếu như hai người bọn họ triệt để trở mặt với nhau rồi, Na Trát Nhất Nặc ở lại Trường An mới có thể ngoan ngoãn, không có mưu mô gì, sẽ không trở thành cái đỉnh Nam Chiếu lưu lại Trường An”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui