Ở Lâm Lang Các, một vở hài kịch vừa hạ màn.
Khách nhân vẫn đang mặt mày hớn hở bàn luận vở kịch cười công chúa Như Ý đại náo thanh lâu.
Công tử nhà họ Kim, phò mã của Như Ý có Long Dương, hình như đã không phải bí mật nữa.
Sau khi hẳn và Như Ý đại náo một trận, kết quả nam nhân được nuôi bên ngoài bị Như Ý cho người đem lên mái đánh đến thừa sống thiếu chết.
Nên đam mê cắt tay áo của Kim Vũ cũng bị người rõ tình hình thêm dầu vào lửa truyền ra ngoài, kết quả là gần như ai cũng biết.
Dù Kim Vũ đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ bàn luận, nhà họ Kim vô cùng mất mặt, hắn ta cũng không dám ngẩng đầu, đập vỡ bình thì đập vỡ.
bình, không giấu giếm nữa.
Không chỉ trắng trợn đem người về phủ qua đêm, còn đến nơi trăng hoa, hoa ngân tử làm khách làng chơi nhưng bị chơi.
Như Ý muốn hòa ly với Kim Vũ mấy lần, nhưng bị hoàng hậu khiển trách bác bỏ.
Mọi người đều khuyên nàng ta, nhất là Hiên Vương phi, không ngờ Hiên ‘Vương thiếu lại giúp đỡ phủ Thượng Thư, đương nhiên khnoog thể để Như Ý tùy tiện làm theo ý mình.
“Lấy gà theo gia, lấy chó theo chó, còn có đạo lý nữ nhân bỏ phu quân sao?
Đừng có mà học theo Lãnh Băng Cơ kia, mất hết tam cương ngũ thường!”
Khuyên Như Ý xong lại đến nói chuyện với hoàng hậu và Hiên Vương, giảo hợp từ trong.
Kết quả hai người bất hòa không thèm nhìn mặt nhau rất lâu.
Trong lòng Như Ý rất ghen tị với sự thoải mái của Lãnh Băng Cơ, dám nghĩ dám làm, bắt chước những gì Lãnh Băng Cơ nói, để bản thân sống nửa đời sau thật thoải mái.
Nhưng đáng tiếc, cuối cùng nàng ta có ý nghĩ ăn sâu bén rễ, buông bỏ không được, không có can đảm và quyết tâm như Băng Cơ, sợ bóng sợ gió, qua nhiều lo lắng.
Nàng ta hòa ly không được, cũng hết lần này đến lần khác muốn xoay chuyển, dùng hết ý tưởng, còn tìm thái y hỏi thuốc, thậm chí tìm thầy mo bà đồng, nhưng đều không có kết quả.
Kim Vũ đối với nàng ta lễ độ cung kính, nói cách khác là tương kính như băng, chỉ là không có tình yêu đôi lứa mà thôi.
Nàng cũng tức giận rồi.
Người khác đánh nhau với nữa nhân trong nhà đến đầu ròi máu chảy.
Nàng ta vốn là công chúa tôn quý nhất không chút lo ngại lại phải đuổi một đám ruồi nhặng, đuổi một đám đại lão gia.
Nghe nói hôm nay Kim Vũ lại đến Lâm Lang Các, vội hùng hùng hổ hổ đến, một đạp đạp bay cửa phòng, bắt gặp một màn hết sức khó coi trên giường.
Trong đầu Như Ý vang lên một trận ầm ầm, chịu đựng sự kích động, hậu quả gì cũng bất chấp, trực tiếp đâm vào, cuồng loạn mà ầm], suýt chút nữa thì ảnh hưởng đến mạng người.
Lúc này, xung quanh có một đám người bao vây xem náo nhiệt, huơ tay múa chân, nói chuyện sôi nổi.
Kim Vũ mặc thường y đã bỏ chạy.
Như Ý tức giận bại hoại, ngồi ở Lâm Lang Các gào khóc một trận.
Khóc xong thì lau nước mắt, đứng dậy, xoay người rời đi.
Na Trát Nhất Nặc thấy vậy cười tủm tỉm với đôi mắt đỏ bừng, có ý giận dữ chặn lại trên đường phố, mở miệng nói: “Phò mã gia đã bị mê hoặc tâm trí, ta có thể chữa Như Ý vốn không biết Na Trát Nhất Nặc.
“Ngươi là ai!”Nàng chấm chẳm nhìn nàng ta với sự cảnh giác.
Một thân trang phục tây vực phong tình của Na Trát Nhất Nặc rất nổi bật, một cái nhún vai, cũng đủ khiến đồ trang sức bạc trên đầu vang lên..