Bước chân vừa rời khỏi lãnh cung, thì nghe thấy thị vệ ở phía sau kêu lớn tiếng: “Mau đi bẩm báo hoàng thượng!”
Nàng quay mặt lại, chỉ nhìn thấy vài con sâu bướm màu sắc rực rỡ, bay ra từ cửa sổ phòng của Cẩm Ngu, đậu trên mái hiên, sau đó cất cánh, bay đi.
Các thị vệ chạy như bay suốt chặng đường.
Lãnh Băng Cơ không cần hỏi, cũng biết chuyện gì đã xảy ra Giấc mơ đẹp cầm cự để cho Cẩm Ngu tiếp tục sống đã vụn vỡ rồi, nàng ta không thể chịu đựng được nữa, mọi tưởng niệm đều tan thành tro khói, chết dưới cái lưỡi tàn nhẫn mà ác độc của Lãnh Băng Cơ.
Nàng tuyệt đối sẽ không giữ lại mạng của Cẩm Ngu nữa.
Sự tra tấn của đám người không có tính người như Nam Chiếu, Cẩm Ngu có thể tồn tại một cách kiên cường như vậy, là do chấp niệm trong lòng nàng ta quá lớn, đã chống đỡ nàng ta, sống nhưng không từ mọi giá, giết bản thân và tự làm cho bản thân đau đớn.
Nếu như người Mạc Bắc lòng dạ khó lường, cho Cẩm Ngu không gian để sống sót, thì khó bảo đảm được sẽ không quay lại, tạo sự uy hiếp cho bản thân, và cả người nhà.
Nàng không thể mềm lòng nhẹ tay được nữa.
Nếu như hành động của bản thân gây thiệt hại đến người khác, chỉ bảng khai ra Mạc Bắc ép Cẩm Ngu tự tìm đến đường cùng, có lẽ sẽ không để lại sai sót nhỉ?
Còn về lời khai như thế nào, thì đã không còn quan trọng nữa.
Bản thân đã hỏi cặn kế Huệ phi, có thể chắc chắn rằng, trước đó Cẩm Ngu vốn không hề biết thân phận của Vân Triệt.
Cho nên, Vân Triệt và Huệ phi bị người ta dụ dỗ đi đến lãnh cung là thật, nhưng Cẩm Ngu hại người, lại là chuyện khác.
Cũng chính là nói, Cẩm Ngu vốn không hề biết chuyện này.
Hoàng đế nghe thị vệ bẩm báo, không nói thêm gì nhiều nữa.
Chỉ có thể hung hăng nhìn lấy Lãnh Băng Cơ, cũng chẳng nổi giận gì.
Vãy väy tay, phái người đưa thi thể của Cẩm Ngu ra khỏi hoàng cung đem đi đốt, không để lại dấu vết.
Na Trát Nhất Nặc đã ra khỏi cung, không biết hoàng đế lão gia tử dọa nàng gái nhà người ta như thế nào.
Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ thấy trời không còn sớm nữa, với lại hôm nay có vẻ như Vân Triệt bị dọa đến sợ hãi, bản thân cần phải ổn định lại cảm xúc, nên đã cáo từ trở về phủ.
Trải qua lần nguy hiểm này, hoàng đế cũng không còn ép giữ lại Vân Triệt nữa, chỉ là không yên tâm mà dặn dò nhiều lần, bảo Mộ Dung Phong phải sắp xếp hộ vệ bảo vệ, tuyệt đối không thể bất cẩn nữa.
Chuyện ngày hôm nay chính là sự cảnh cáo, không cần hoàng đế nhắc nhở, Mộ Dung Phong cũng tự biết.
Không những là bảo vệ tiểu Vân Triệt, mà ở chỗ Na Trát Nhất Nặc đó, cũng không thể lơ là Bởi vì, chuyện này nhìn thì giống như là tình cờ, nhưng lại có sự liên kết nhiều lưồng.
Ít nhất, kẻ chủ mưu đứng đẳng sau sao biết được Cẩm Ngu biết cổ thuật chứ? Hôm đó Na Trát Nhất Nặc và Lãnh Băng Cơ đánh cược ở trong màn trướng, người ngoài vốn không biết chuyện gì mới phải Cho nên, kẻ đứng sau vụ này, chắc chẩn có câu kết với Nam Chiếu.
.
Đam Mỹ Hài
Lãnh Băng Cơ lại nhớ đến người mặc áo đen bí ẩn lén lút liên lạc với Na Trát Nhất Nặc, nên đã phái người của hộ vệ Phi Ưng tăng cường theo dõi, chú ý đến những động thái nhỏ nhặt nhất Kết quả là ngày hôm sau, người của hộ vệ Phi Ưng đến bẩm báo với Lãnh Băng Cơ, nói Na Trát Nhất Nặc đã đến vườn hoa của Như Ý công chúa Na Trát Nhất Nặc vậy mà lại gần gũi với Như Ý, với lại còn qua lại thân thiết như vậy, điều này khiến Lãnh Băng Cơ rất kinh ngạc Chuyện này rốt cuộc có liên quan đến hoàng hậu hay không?
Nàng đã bàn bạc với Mộ Dung Phong, nhưng vẫn không tìm ra được gì cả Theo lý mà nói, tiểu Vân Triệt giống như cây đinh trong mắt, chính là vì sự tranh chấp đoạt quyền mà nổi lên, mà sự tồn tại của tiểu Vân Triệt, đối với những người khác mà nói, chính là mối đe dọa.
Nghĩ là đương nhiên, cho dù là ai, thì điều đầu tiên nghĩ đến, đều là hoàng hậu.
Nếu không phải Băng Cơ và tiểu Vân Triệt trở lại, thì hoàng vị này, có đến tám chín phần, chắc chắn là của Hiên vương gia..