Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Lãnh Băng Cơ ưỡn mình vươn vai một cái, hoàn toàn không có ý định đầu khẩu cùng Lãnh Băng Nguyệt
“Ta đường đường là một vương phi, không đến lượt người dạy dỗ.

Nếu như người đến vì lo lắng thì yên tâm, giờ ta đã trở lại rồi, ngươi hãy ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi đi, Còn nếu như người đến để gây sự thì thật ngại quá ta không dư thời gian để chơi với người.

Người có thể trở về Tử Đằng tiểu trúc của người mà làm mưa làm gió, cũng có thể đi gặp vương gia để tố cáo ta, tuỳ ý người.

Nàng quay mặt rời đi.

Lãnh Bằng Nguyệt đã đợi nửa đêm rồi, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ? Thấy Lãnh Băng Cơ chuẩn bị đóng cửa, nàng ta nhanh tay vịn vào cánh cửa.

Lãnh Băng Nguyệt mảy may không quan tâm tiện tay đóng luôn cửa vào, vừa hay làm kẹp trúng ngón tay nàng ta một lực không nhỏ.

“A!” Lãnh Băng Nguyệt thét lên một tiếng thảm thiết, thụt tay lại, ngay lập tức nước mắt giàn dụa: “Sao tỷ có thể làm như thế với muội chứ? Muội chẳng qua là có ý tốt muốn khuyên bảo người vài câu
Phải, bộ dạng một khóc hai treo ba thắt cổ cũ rích này Lãnh Bằng Nguyệt thể h thục mà.

Cho dù bây giờ là đã nửa đêm canh ba nhưng các chủ nhân đều chưa đi nghỉ vì vậy nổ tài luôn phải túc trực chờ lệnh bất cứ lúc nào.

Đảm nô tài nghe thấy có động tĩnh liền thò đầu vô hóng chuyện.

Triệu ma ma nóng lòng đến nhìn thấy vết thương trên tay Lãnh Băng Nguyệt mà lòng đau như cắt, lệnh cho đám hạ nhân đang hóng hớt bên ngoại.

“Còn ngây ra đó làm gì? Phu nhân bị thương rồi còn không mau đi mời đại phu đến.

Một đám người chỉ đến xem náo nhiệt không màng thế sự.

Kể từ khi hai vị phu nhân này vào phủ, trong phủ đã trở nên náo nhiệt hơn, đến nửa đêm mà vẫn được xem kịch.

Ngay lập tức có người chạy đi mời đại phu.

Lãnh Băng Cơ ấm ức, thân đang mang thai muốn được an tĩnh để nghỉ ngơi cũng không được.

Tiếng khóc lóc inh ỏi không dứt thế này ai mà ngủ cho nổi?
Một động tĩnh lớn như vậy đã làm kinh động Mộ Dung Phong.

“Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hắn có lẽ vừa mới tắm xong, đầu tóc còn ướt sũng, cổ áo chưa cài, tay áo vừa xắn xong, còn chưa mang đai lưng.

Vẫn khuôn mặt lạnh lùng có chút mệt mỏi ấy, hắn trầm giọng hỏi.

Đám đông vội vàng nhường đường, âm thầm trốn ra xa.

Lãnh Bằng Ngọc vừa nhìn thấy hắn liền trở nên ngoan ngoãn, không còn khóc lóc la hét như vừa rồi, yểu yểu điệu điệu, giọng lí nha lí nhí, ỉu xìu như ba ngày chưa được ăn cơm.

“Vậy mà lại kinh động vương gia rồi, xin vương gia thứ tội”.

Ánh mắt Mộ Dung Phong chậm rãi nhìn qua Lãnh Băng Cơ, sau đó cúi đầu liếc nhìn Lãnh Băng Ngọc, một lần nữa nhếch môi lạnh lùng: “Rốt cuộc là xãy ra chuyện gì? Nàng nửa đêm rồi không nghỉ ngơi ở đây làm gì?”
“Chiều nay tỷ tỷ cùng Thẩm thể tử ra ngoài chơi mãi đến lúc nãy mới trở về.

Thiếp trong lòng lo lắng cho sự an toàn của tỷ tỷ, không thể yên tâm nên đã ở đây chờ tỷ tỷ trở về.

Vốn chỉ là tốt bụng quan tâm tỷ tỷ vài câu, rằng bây giờ nàng đã là vương phi nương nương rồi, không nên cùng nam nhân khác không chút kiêng dè, có đem lại không về nhà, thật sự là thất lễ, huỷ hoại thanh danh của vương phủ.

Ai mà biết được.”
“Ai mà ngờ được nương nương không chỉ không nghe mà còn là tổn thương phu nhân nhà ta” Triệu ma ma tiếp tục kể lể.

Mộ Dung Phong nhướn mày, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Phải thế không?” Lãnh Bằng Ngọc nắm lấy bàn tay bị thương của mình tiến về phía Mộ Dung Phong.

“Thiếp biết, Thẩm thế tử cũng là người thân trong gia đình, luôn đối tốt với tỷ tỷ, hai người họ thân mật qua lại cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng mà dù sao thì nam nữ có sự khác biệt, để truyền ra ngoài thật sự không hay.”
Lãnh Băng Cơ đứng dưới mái hiên nhà không một lời phản bác.

Kịch bản cũ kỹ đó trong vương phủ này đã xảy ra không phải một hai lần.

Bước tiếp theo Mộ Dung Phong chắc sẽ dùng gia pháp với nàng.

Dưới ánh nến, ánh mắt của Mộ Dung Phong có chút phức tạp, lạnh lẽo, không còn ấm áp như ngày trước.

Thậm chí còn có chút ghét bỏ.

“Nếu nói là người có tâm, người đó chắc chắn là người” Lãnh Băng Nguyệt ngây người, ngẩng mặt lên: “Vương gia, lời chàng vừa nói là có ý gì?”.

Môi Mộ Dung Phong Khẽ cong lên: “Vương Phi chẳng qua là đến Quốc Công phủ làm khách, do Lâm Phong phụ trách đưa đón qua lại mà thôi, trí tưởng tượng của người quả thật là phong phú.

Nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, sự lo lắng của ngươi có thể sẽ trở thành hiện thực
Ngay khi lời vừa dứt, Lãnh Bằng Ngọc nhất thời ngây ngẩn cả người, Lãnh Băng Cơ cũng sững sờ.

Mộ Dung Phong hôm nay uống nhầm thuốc rồi? Không những không nổi trận lôi đình với nàng mà còn thay nàng thanh minh, thay nàng nói dối.

Nàng vừa mới đi đâu, những tưởng hai tên thị vệ giấu mặt sẽ trở về bẩm báo nhưng lại không công khai.

Chàng tự nhiên tạo ra một cái cớ như vậy, sắc mặt không đổi, nói ra một cách nghiêm túc.

Một Mộ Dung Phong như vậy mới khiến người ta yêu thích.

Lãnh Băng Cơ mừng trong lòng vui sướng, âm thầm giơ ngón cái khen ngợi cho, đồng thời đánh giá năm sao..

Lãnh Bằng Nguyệt như bị một cái tát vào mặt: “Thì ra tỷ tỷ đến làm khách ở quốc Công phủ, thiếp đã không biết lại còn lo lắng cả đêm”.

“Lo lắng là tốt, nhưng đừng suy đoán lung tung.

Lâm Phong bây giờ đang bàn chuyện kết hôn, nếu như có tin đồn không hay gì truyền ra ngoài, chẳng phải vương phủ và Quốc Công sẽ xảy ra ân oán sao?”
Lãnh Băng Nguyệt đây là đang trộm gà không thành lại còn bị mất gạo.

Không những không hạ được Lãnh Băng Cơ mà ngược lại bản thân bị mọi người chế nhạo một trận đến đỏ mặt tía tai.

“Thiếp biết lỗi rồi, sau này thiếp sẽ không dám nữa” Cùng với Triệu ma ma, hai người ngoan ngoãn rời khỏi Triều Thiên Khuyết.

Lãnh Băng Cơ giơ ngón cái về phía Mộ Dung Phong: Vương gia chàng quả là một người quan sát thấu đáo, biết phân biệt đúng sai.

Cho chàng một chữ: Đẹp trai!”.

Mộ Dung Phong không kiềm chế được nhếch môi cười nhưng vẫn lạnh lùng: “Mệnh lệnh của bản vương chỉ như gió thổi bên tại thôi sao, nửa đêm canh ba rồi mới về phủ, mặt mũi ta nàng đặt đâu rồi?”
Lại nữa, biết ngay hắn là lão phu tủ chuyển thế mà, mỗi ngày không giáo huấn một câu là ngứa ngáy liền.

Lãnh Bằng Cơ hôm nay tâm trạng tốt, không so đo, còn vừa cười lớn vừa nói: “Ta đây sinh ra là để giữ thể diện cho vương gia, công và thần ngang nhau những tâm sự trong lòng chàng hôm nay thôi không nhắc tới nữa”
Nàng duỗi người một cái: “Vương gia, nếu không có việc gì nữa thiếp về đi ngủ đây”.

Nàng xoay người bước vào phòng chuẩn bị đóng cửa, thấy chân của Mộ Dung Phong vẫn không nhúc nhích, hình như không có ý định đi, nàng thở dài một hơi rồi đột nhiên nói: “ Cùng nhau ngủ không?”
Không thể tin được, không thể nghĩ tới việc sao nàng có thể nói ra những câu như vậy? Như thể ta đang ăn một bữa tiệc xa hoa, nhìn thấy phía đối diện đang nhìn ta một cách thèm thuồng, chảy cả nước miếng, thì ta sẽ lịch sự nói: “cùng ăn không?”
Hai chữ đó vừa phát ra, Lãnh Băng Cơ lập tức tự cho mình một cái tát: “Ta xí vào, ba năm mang thai ngốc nghếch này làm ta như bị mất trí nói ra những lời ghê gớm đó”.

Mộ Dung Phong phải tốn rất nhiều sức lực mới ngăn được bản thân không cười vào người nữ nhân này.

Hắn nhịn cười đến mức muốn nội thương, cả khuôn mặt cũng vì thế mà biến dạng.

Hắn lạnh lùng họ nhẹ một tiếng: “Đừng có mơ!” Hắn xoay người, phất tay áo, vênh váo bước đi.

Nhi Nhi cùng với Điêu ma ma cùng nhau cười một tràng thật lớn, Lãnh Băng Cơ phải nói là mất mặt, mặt mày xám xịt lại
“Rầm” đóng cửa đi ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui