Lúc đó bà ta rất tức giận, thậm chí còn đuổi hết mấy tên sai vặt đó ngay trong đêm, Kim Vũ có chút thu lại, nhưng, vẫn không kìm chế được.
Không dám làm ở trong phủ, nên đã lén lút bí mật chạy ra ngoài ăn trộm, không coi bản thân là người, mặc kệ mọi người.
Coi như mắt ta mù, sao lại đế ý nam nhân nam không ra nam nữ không ra nữ cơ chứ!”
Nếu không phải bản thân là công chúa, là mặt mũi của hoàng gia, thì nàng †a sớm đã tức giận, nuôi một cái tổ, đã là nể mặt Kim Vũ rồi.
Na Trát Nhất Nặc trầm mặc: “Ta cần gặp hản ta, tìm nút thắt của hán ta, như vậy mới dễ dùng thuốc”
“Có cần phải xem xét không? Hắn ta rất ít tiếp xúc những thứ này.
Bọn ta vì vậy mà đã cãi nhau mấy lần rồi”
Na Trát Nhất Nặc lắc đầu: “Ngươi có muốn nghe lời trong lòng của hắn ta không? Biết bí mật bên trong?”
Như Ý thành thật gật đầu: “Đương nhiên”
“Xin công chúa hãy đốt một ngọn hương an thần, ta cần hắn ta tịnh tâm lại, để hắn ta không phòng bị với ta”
Như Ý tin tưởng, ra lệnh cho người đi lấy một nén hương an thần, tự tay thấp lên, đặt vào trong lư hương, sau đó ra lệnh gọi Kim Vũ đến.
Kim Vũ đi vào trong, không liếc mắt, cúi đầu rũ mí mắt, hướng về phía Như Ý hành lễ: “Bái kiến công chúa điện hạ”
Giọng điệu mười phần lãnh đạm.
Như Ý ban ngồi xuống, để cho hẳn ta ngồi xuống gần lò hương.
Hương thơm lượn lờ, mùi hương thanh nhã, vốn không hề khiến cho người †a mâu thuẫn, Kim Vũ bởi vì tác dụng của hương an thần, mà tinh thần dân dần buông lỏng.
Chỉ có điều, từ đầu đến cuối, chưa bao giờ nhìn Như Ý lấy một cái.
Như Ý cố ý tán gẫu vài câu, mới nói: “Hôm nay ngẫu nhiên tìm được một món bảo bối, nghe nói giá trị không nhỏ, nên đặc biệt mời phò mã đến phân biệt thật giả”
Như Ý xoay mặt liếc mắt nhìn Na Trát Nhất Nặc đang đứng bên cạnh, trong tay Na Trát Nhất Nặc cầm một sợi dây thừng đỏ buộc miếng ngọc hình giọt nước, cúi đầu đi tới trước mặt Kim Vũ, khởi động mặt dây chuyền, lắc qua lắc lại như con lắc trước mắt hẳn ta.
Kim Vũ nhìn chảm chăm miếng ngọc, dần dần bị thôi miên, mí mắt nặng trịch, trợn trừng trừng, thoạt nhìn thần trí có chút không rõ ràng, Na Trát Nhất Nặc quay mặt lại: “Công chúa muốn hỏi gì, có thể hỏi r Như Ý có chút ngạc nhiên, nhưng lại tận mắt nhìn thấy, Na Trát Nhất Nặc vẫn chưa động tay động chân gì trên người Kim Vũ, nghĩ là có lẽ không sao.
Nàng ta do dự: “Điều ta muốn biết nhất là, tại sao hẳn ta không thích nữ nhân”
Na Trát Nhất Nặc lên tiếng, giọng điệu cực kỳ trầm, mà lại xa xôi, nhường như có năng lực lây nhiễm rất mạnh.
“Tại sao ngươi lại ghét nữ nhân?”
Tỉnh thần của Kim Vũ rất thoải mái, cũng mang theo sự mộc mạc: “Có lẽ, chính là năm ta mười ba tuổi, nhị ca nói, ta đã trưởng thành, nên dẫn ta ra ngoài hiểu biết thế sự.
Cho nên đã dẫn ta đến thanh lâu.
Ở đó, lần đầu tiên ta nhìn thấy rất nhiều nữ nhân phóng đãng, không chịu nổi, ta có chút sợ hãi, tránh né sự quấy rối của bọn họ, khiến đám bạn của nhị ca chê cười..