Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


“Hôm nay, có rất nhiều các vị đại nhân ở đây, nếu xử không công bằng tất nhiên sẽ khiến.

người ta suy đoán.

Rốt cuộc thế tử vì sao lại chết, sau khi nha môn khám nghiệm tử thi thì chân.

tướng sẽ rõ ràng, việc ỷ thể ức hiếp mà Hầu gia nói thì hơi quá rồi.

Hơn nữa, ngài vẫn luôn cố tình ngăn cản, lẽ nào ngài không muốn tra ra hung thủ hại Thế tử sao?”
Hai bên vẫn còn đang giằng co, bỗng có một hạ nhân vội vàng chạy từ ngoài vào, quỳ xuống.

“Khởi bẩm Hầu gia, tối ngày hôm qua, có người xông vào Pháp Hoa tự, làm cao tặng cầu siêu bị hôn mê, hắn đã mở quan tài của đại công tử, di chuyển di thể của đại công tử, ý đồ muốn lấy trộm đồ vật bồi táng của công tử”.

Thị Minh Trạch đứng bên cạnh Hầu gia, sắc mặt đã sớm thay đổi, nghe được lời hồi bẩm của hạ nhân, nhìn sang Thẩm Phong Vân, cũng là một mặt kinh ngạc.

“Kẻ trộm là kẻ nào?”
“Tiểu nhân không biết rõ, tối hôm qua khi tiểu nhân thay ca, đúng lúc nhìn thấy ba tên đạo tặc, nhưng cả ba tên đều che mặt, nên tiểu nhân không nhìn rõ mặt”.

Thị Minh Trạch cười lạnh một tiếng: “Ta hiểu rồi, chẳng trách hôm nay Bá Tước phủ gióng trống khua chiêng đến hưng sự vấn tội, hóa ra là do có chỗ dựa.

Trên thi thể của đại ca nhất định đã bị bọn họ âm thầm làm cái gì đó.

Một lúc nữa phải tra xét cẩn thận, có lẽ sẽ tra ra nguyên nhân khác dẫn tới cái chết, như vậy thì có thể thuận lợi gỡ bỏ tội cho Tề thị rồi”.

Không ngờ, cái tên Thị Minh Trạch độc ác nham hiểm này, lại có thể cắn ngược một ngụm, vụ oan cho Thẩm Phong Vân.

Vụ án này nếu muốn điều tra rõ thì không quá khó, khó là do thái độ đặc biệt của Hầu phủ đối với chuyện này.

Nếu Hầu gia không bỏ qua, thì cho dù Đại Lý tự muốn bắt người thì cũng không tiện cứng rắn nhúng tay vào, muốn làm gì cũng vô ích.

Nếu muốn tra thêm chứng cứ phạm tội, thì vô cùng khó khăn.

“Ngươi ăn nói linh tinh!” Tề Tú Vân phẫn nộ mắng lại: “Trước khi sự việc xảy ra, người đã điều hết hạ nhân hầu hạ trong viện của ta, sau khi xảy ra chuyện, người lại là người đầu tiên xông vào phòng của ta.

Chính là muốn nhân lúc ta bị dọa hồn bay phách lạc, người đã tự mình an bài hết thảy.

Không phải là vì muốn thủ tiêu đại ca và ta sao?”
“Chuyện cười, chứng cứ đâu? Ngươi gả vào Hầu phủ cũng sắp mười năm rồi, cũng không sinh được mụn con nào, đã phạm vào thất tội, nếu như ta muốn hại người, không phải dễ dàng đắc thủ sao? Hà tất phải mạo hiểm như thế?”.

Mộ Dung Phong thấp giọng hỏi Lãnh Băng Cơ ở bên cạnh: “Cây định trên đầu đại công tử là cắm vào từ trước, hay là vừa mới được cắm vào, khám nghiệm tử thi có thể tra ra không?”
Lãnh Băng Cơ không chắc chắn nói: “Ta cũng không biết trình độ khám nghiệm tử thi hiện tại, hơn nữa tiền đề là phải có được sự đồng ý của Hầu phủ”
Mộ Dung Phong không nói gì, tiếp tục xem náo nhiệt.

Tề Tú Vân tức đỏ mặt, ấp úng nói: “Ta đã lén hỏi đại phu từ sớm, đại phu nói, căn bản không phải là vấn đề của ta.

Vì để giữ thể diện cho ngươi, nên mới không tuyên bố với người ngoài”
“Ha ha”, Thị Minh Trạch cười lạnh: “Tề Tú Văn, hôm nay người có chút tiến bộ đấy? Lời nói dối sứt mẻ như vậy mà cũng có thể nói ra được.

Không phải vấn đề của ngươi, vậy chẳng lẽ là vấn đề của ta sao? Vậy đứa trẻ trong bụng Tường Chi từ đâu mà có hả?”
Hắn ta nhấc tay chỉ vào nữ nhân bên cạnh, eo bụng nhô to, rõ ràng là thai phụ bảy tám tháng.

Nghe thấy lời của Thị Minh Trạch, nàng ta đắc ý ưỡn bụng lên, nhìn sang Tề Tú Vân cười mỉa một tiếng.

“Bản thân không sinh được con còn đi trách nam nhân, rõ ràng là người đang muốn chia rẽ cảm tình của ta và Minh Trạch.

Chẳng lẽ là vì thế nên người mới câu dẫn đại ca, muốn mượn giống hả?”.

Giỏi cho một nữ nhân miệng lưỡi độc ác, đổi trắng thay đen.

Chẳng trách Tú Vân không phải là đối thủ của nàng ta.

Giáo dưỡng từ nhỏ khiến nàng ấy không thể nói ra được những lời khó nghe như thế.

Lãnh Băng Cơ nhìn sang nàng ta, trong lòng động một cái.

Thi Minh Trạch thành thần mười năm vẫn chưa có con, cỏ nhân thường nói bất hiếu có ba điều, vô hậu là tội lớn, hơn nữa hắn ta còn dã tâm bừng bừng, đáng lẽ hiện tại đã sớm thê thiếp thành đàn, hưởng thụ cuộc sống, nhưng nghe nói trong phủ chỉ có duy nhất một chính thế là Tề Tú Văn.

Nếu nói hắn ta chung tình thì không thể nào, trừ khi là, hắn ta cũng hiểu rõ trong lòng, hắn ta căn bản không có khả năng sinh dục.

Không nạp thiếp, liền có thể đổ lỗi cho Tú Vân.

Để nghiệm chứng phỏng đoán của mình, Lãnh Băng Cơ âm thầm mở nhẫn không gian, tiến hành cách không kiểm tra bụng của ngoại thất Tường Chi đó.

Kết quả đúng như nàng phỏng đoán, ngoại thất căn bản không hề mang thai.

Vậy thì đúng rồi, nếu Thị Minh Trạch muốn làm Thế tử gia, ngoài việc phải thủ tiêu đại ca hắn, thì vẫn cần một điều nữa, đó là phải có một đứa con.

Nếu không, tước vị của Hầu phủ sớm muộn cũng rơi vào tay đại phòng.

Vì vậy, hắn ta và ngoại thất liên thủ diễn màn kịch này, sai ngoại thất giả vờ có thai, tiến vào trong phủ.

Chỉ cần đợi chờ đến khi thời cơ chín muồi, lấy danh tôn tử thay mận đổi đào thì liền danh chính ngôn thuận rồi..

Cái chết của Thế tử, ngoại thất này nhất định có liên quan.

Hai bên vẫn còn tiếp tục giằng co.

Lãnh Băng Cơ thấp giọng hỏi Mộ Dung Phong: “Ngươi có biện pháp nào gặp Thẩm thể tử, mà không bị người nào phát hiện không?”
Mộ Dung Phong ghé sát tại nàng: “Để làm gì?”
Một dòng khí nóng theo tiếng nói phả vào tai nàng, có chút ngứa ngáy, cũng có chút nóng.

Lãnh Bằng Cơ rụt rụt cổ, vành tai lập tức hồng lên, lắp bắp nói: “Ta có manh mối quan trọng muốn nói cho hắn”.

Mộ Dung Phong kinh ngạc trong phút chốc, sau đó không tự nhiên mà nói: “Việc này rất dễ dàng”
Từ châm cài trên đầu nàng nhẹ nhàng lấy xuống một viên trân châu, bấm tay một phát, viên trân châu trực tiếp bay qua vai của Thẩm Phong Vân.

Trong lòng Lãnh Băng Cô thầm oán, cao thủ võ lâm không phải đều tùy thân mang theo thạch đá sao, hắn sao có thể vô lại như thế, trực tiếp làm hỏng trâm cài đầu của nàng.

Thẩm Phong Vân vô cùng nhạy bén, vừa nhấc tay, liền tiếp được viên trân châu đó, hơn nữa hắn còn đang nghe biện giải, liền nhìn về phía hai người đang ẩn thân.

Lãnh Băng Cơ mỉm cười với hắn.

Thẩm Phong Vân giương giương môi.

Sau đó Lãnh Băng Cơ vươn nửa người ra, chỉ chỉ vào bụng của mình, sau đó lại chỉ vào ngoại thất, dùng khẩu hình nói với hắn: “Là giả đó.”
Làm liên tiếp ba lần, Thẩm Phong Vân liền hiểu được, nhìn nàng gật gật đầu, biểu hiện hắn.

hiểu rồi.

Hai bên đều cho là mình đúng, vẫn cứ giằng co mãi, Hầu phủ muốn Tề Tú Vân giết người đền mạng, Tề gia cho rằng Thị Minh Trạch vu oan hãm hại, chỉ là nói miệng nhưng không có chứng cứ.

Lại có hạ nhân của Hầu phủ vội vàng đi vào bẩm báo: “Khởi bẩm Hầu gia, Đại Trưởng Công chúa giả đáo!”.

“Cái gì?” Hầu gia kinh ngạc nói: “Làm sao lại kinh động đến Đại Trưởng Công chúa?”
Ông ta nghĩ một lát, liền hiểu được quan hệ lợi hại trong đó.

Nếu như chuyện tình hôm nay, Đại Trưởng Công chúa nhúng tay vào, chỉ sợ bản thân ông ta không làm chủ được rồi.

Đại Trưởng Công chúa đã mang người xông vào Hầu phủ, một thân phượng bào, mái tóc bạc trắng, bước đi vững vàng, phía sau đi theo tám đại thị vệ, uy phong lẫm liệt, khí trang trấn áp mọi người.

Mọi người nhanh chóng đứng dậy hành lễ.

Đại Trưởng Công chúa mặt trầm như nước, lạnh nhạt mở miệng: “Không cần đa lễ.”
Đại Trưởng Công chúa ở đây, ai cũng không dám ngồi, sau khi bình thân vẫn đứng nguyên một bên.

Đại Trưởng Công chúa cũng không nói nhiều, trực tiếp nói: “Các ngươi cứ tiếp tục nói, hôm nay bản cũng chỉ ngồi nghe.

Dù sao thì cũng là cháu rể của bản cùng tuổi trẻ đã mất, chỉ để lại cháu gái ta hai mẫu tử cô nhi quả phụ, ngày sau không có chỗ dựa.

Ta là tổ mẫu, không thể khoanh tay đứng nhìn”
Sắc mặt Hầu gia cũng không tốt lắm: “Vậy Tề thị giả điện giả ngốc, ý đồ muốn trốn tránh hình phạt.

Hôm nay lại không chịu được sự bần khổ của Tháp người điên, ra lệnh cho người xông vào Pháp Hoa tự động đến di thể của con trai thần, ăn nói lỗ mãng, làm nhục danh tiếng của con trai thần, trốn tránh trách nhiệm.

Tội này đáng phạt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui