Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Nếu, đúng là Lãnh Bằng Nguyệt bị chết không cam lòng, người mà nàng ta nên tìm phải là Lãnh Băng Cơ nàng, vô duyên vô cớ, chạy tới nơi này của Sở Nhược Hề tìm cảm ầm ĩ làm gì?
Nàng gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

Sở Nhược Hề rốt cuộc cũng tìm được tri kỉ rồi, tiếp tục nói: “Còn có a, phòng sau của nhà đằng trước, nửa đêm, luôn nghe được có bà già ho khan, khụ khụ khụ không dứt, nhưng mà đi ra ngoài nhìn lên, lại ngay cả bóng người đều không có.

Người nói cái này có phải kỳ quái không?”
Lãnh Băng Cơ không có cách nào khác giải thích, dù sao cũng không phải chính mình gặp.

Nhưng là nghe lên xác thực rất sợ hãi.

“Còn có: “Sở Nhược Hề nói tới đây có điểm kích động hẳn: “Hôm qua ban đêm, sư huynh ngươi có được một quyển sách hay, xem đến mê mẩn, truyền tin nói là ở tại thư phòng ngủ, miễn quấy rầy ta nghỉ ngơi, bảo ta cứ ngủ trước.

Sau đó, ta chợt nghe đến bên ngoài có người gõ cửa.

Ta tưởng sư huynh người đã trở lại, phân phó ma ma gác đêm đi ra ngoài mở cửa, kết quả bên ngoài không có một bóng người.

Ta cảm thấy được có điểm buồn bực, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, tiếp tục ngủ.

Ai biết nửa đêm lại có người gõ cửa trêu cợt ta.

Qua lại hai ba lượt, ma ma gác đêm cũng nghe được rõ ràng, đáng tiếc mở cửa đi ra ngoài, chính là không có ai.

Đêm hôm khuya khoắt, ma ma nhát gan, có điểm sợ hãi.

Còn nhắc tới chuyện ầm ĩ gần đây trong phủ, không dám đi ra ngoài nhìn tiếp.

Ta này trong lòng rất tức tối, cũng không quay về trên giường nghỉ ngơi nữa.

Ngồi an vị ở ghế chờ, nhìn xem đến tột cùng là ai lớn mật như vậy, chạy tới trêu cợt ta.

Lần này mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, lại có tiếng đập cửa vang lên đến.

Ta cái gì cũng không quan tâm, một phen kéo cửa phòng xông ra ngoài.

Ai biết, đi lại nóng nảy, trượt chân một cái, liền té lăn quay trên mặt đất”
Tâm tư của Lãnh Băng Cơ cũng trỗi dậy, Sở Nhược Hề đang mang thai giai đoạn đầu, may mắn cơ thể chắc khỏe, lại là người luyện võ, thân thủ nhanh nhẹn.

Nếu không, bị té như vậy, khẳng định chắc chắn, nếu đổi là một người yếu ớt, sợ rằng thực sự sẽ có chuyện lớn rồi.

Sở Nhược Hề nghĩ lại vẫn sợ, còn tức giận bất bình: “Ta còn đang mang thai, trong lòng cực kỳ sợ hãi, cũng không dám quá để tâm mà trêu đùa kẻ trộm.

Nếu không, chỉ bằng thân thủ của ta, tiểu tặc kia tuyệt đối trốn không thoát, bị ta bắt được tận tay”
Lãnh Thanh Hạc nhìn kiều thê của mình, vẻ mặt không biết làm sao, đành phải sủng nịnh: “Đã nói với nàng rất nhiều lần rồi, bảo nàng chú ý cẩn thận, nàng thì ngược lại, ỷ vào mình mạnh, chạy đi bắt trộm, làm chúng ta sợ chết khiếp rồi”.

Sở Nhược Hề lè lưỡi, nhỏ giọng lầu bầu: “Thiếp như thế này là không phục? Giả thần giả quỷ, khiến người trong phủ lòng đầy sợ hãi, phụ thân vậy mà còn tin tưởng, còn mời người ta vào phủ làm phép.

Thiếp, cũng không tin mấy cái tà đạo này, nhất định phải bắt được cái người này, khiến cho đám đại gia hỏa nhìn xem, xem rốt cuộc hắn có âm mưu mưu đồ gì?”
“Vậy nàng chỉ cần bảo ma ma cử canh giữ ở bên ngoài cửa là được rồi, hoặc sai người hầu lặng lẽ bày mai phục, không nên tự mình mạo hiểm?”
“Người này nhất định là người trong phủ, nếu chỉ cần có biến động nhỏ sẽ không xuất hiện nữa thì làm sao bây giờ?”
Lãnh Thanh Hạc hừ nhẹ một tiếng, mặt câu có: “Bây nào.”
Sở Nhược Hề thấy Lãnh Băng Cơ không chú ý, trộm kéo góc áo của Lãnh Thanh Hạc lắc lắc, tựa như tiểu conuong làm nũng.

Lãnh Thanh Hạc tức giận liếc nàng một cái, khóe môi hơi hơi cười một chút.

Lãnh Băng Cơ bên cạnh, cảm giác chính mình ăn cẩu lương ăn đến nọ rồi, thật khó chịu.

“Không có việc gì là tốt rồi, về sau chú ý chút là được.

Tạm thời mấy ngày nay, chú ý nằm trên giường tĩnh dưỡng, không được đi lại khắp nơi.

Về phần phụ thân, ngài muốn làm như nào thì để ngài làm, để ngài mua chút an tâm”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui