Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Kim Nhị bụm mặt, thẹn quá hóa giận, ra lệnh một tiếng: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, các huynh đệ, cho nha đầu không biết trời cao đất rộng này biết tay! Có chuyện gì xảy ra, đã có biểu đệ ta gánh đỡ!”
Lãnh Thanh Kiêu muốn khuyên, nhóm người này hành vi càng ngày càng làm càn, cười xấu xa, tiến lên bắt đầu xé rách quần áo của conuong, đem nàng đánh gục ở trên ghế.

Lúc đấu tranh, bàn ghế thành đống hỗn độn, té rớt xuống đất.

Cô nương tính tình cứng rắn, không chịu nổi bị làm nhục, nhổ xuống từ trên đầu cây trâm: “Ta chết cho các ngươi xem!”
Cây trâm thẳng tắp đâm vào ngực, máu tươi vẩy ra, conuong mở to đôi đôi mắt xinh đẹp, chậm rãi rồi ngã xuống, không nhúc nhích nữa.

Máu tươi từ trong người uốn lượn chảy ra như suối nước
Tiểu nhị vừa mới nghe thấy tiếng kêu cứu, đẩy cửa vào, thấy mạng người chết, nhất thời một tiếng kêu to: “Giết người! Người đâu rồi!”
Mấy người người nọ nhìn người kia, tất cả đều bị dọa đến choáng váng, rượu tỉnh hơn phân nửa.

Tuy nói chỉ là một nha đầu xướng khác, nhưng là nghe nói chủ gánh Phù Du Các có lai lịch, như thế nào cũng sẽ bị kiện
Người đầu tiên, sắc mặt trắng bệnh, liên tục xua tay: “Ta cái gì cũng không có làm, đừng đổ chuyện cho ta”
Người thứ nhất cầm đầu chuồn mất.

Những người khác nhìn theo, ai mà còn ở lại, chính là kẻ ngốc rồi.

Chính mình không quyền không thế, không phải chắc chắn sẽ phải vào đại lao ăn cơm ngục sao?
Cho nên, chuyện này, ai cũng không cần thương lượng, cũng không có khách khí, tất cả đều từ chối bản thân không liên can, phủi tay phủi chân.

Kim Nhị ngó xem, cũng không đúng, bỏ lại mình hắn rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
“Không được a, huynh đệ, chuyện này nếu làm cho lão tử gia nhà ta biết, khẳng định sẽ cho người lột da ta.

Người bản lĩnh lớn, hình bộ lại là nhà ngươi, lần này nhất định phải trường nghĩa chút, đem trách nhiệm tất cả đều gánh chịu.

Ca ta đi trước một bước, về sau giúp người đút lót”.

ngôn tình ngược
Không chờ cho Lãnh Thanh Kiêu mở miệng, tất cả đều từng người rời đi sạch sẽ, chỉ còn lại có Lãnh Thanh Kiều bị choáng váng, bị một đám người chặn ở bên trong nhà, chỉ trỏ, hết đường chối cãi.

“Nhìn xem vẫn chỉ là đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, như thế nào có thể làm ra loại chuyện cầm thú như vậy?”
“Nhất định là công tử của phủ nào đó, sau lưng có chỗ dựa vào, nếu không nào dám như vậy vô pháp vô thiên? Nhất định phải tống vào lao nghiêm trị!”
Lãnh Thanh Kiêu mặc dù có tâm kế, nhưng cùng lắm, cũng chỉ là một đứa nhỏ.

Đối diện Nhã Sương.

Vụ phó tướng lặng lẽ đi vào: “Vương gia, đã xong rồi.

Ảo thuật của tiểu nha đầu kia diễn thật giống, dọa đám người Kim Nhị sợ tới mức tè ra quần chạy thoát, chỉ còn lại tiểu cữu của ngài một mình bị giữ lại.

Tiểu nha đầu mới vừa được tiểu nhị từ Nhã Sương khiêng đi ra, một thân đích kê huyết, ngài nghe bên ngoài này động tĩnh, xem náo nhiệt đích đều bị dọa
Mộ Dung Phong buồng chén trà trong tay: “Vậy lại thưởng thêm năm mươi lượng bạc”
“Được, sớm biết rằng nhờ chuyện này mà phát tài, không bằng chính bản thân ta làm luôn”
Mộ Dung Phong xem xét vẻ bỉ ổi trên khuôn mặt của hắn, những lời châm chọc không có ý tốt thốt ra.

Hắn mà đi vào ôm nữ tỳ bà xướng ca, thì sẽ dọa chạy mất tiêu cả bàn người, còn có thể kịch hay về sau sao?
“Lãnh Thanh Kiều đâu?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui