Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Lãnh Băng Cơ tức giận trừng mắt nhìn chàng: “Mộ Dung Phong, ngươi có ý gì?”
Mộ Dung Phong xắn tay áo, tràn đầy khí thế: “Tất nhiên là chê chăn gối của ngươi quá bốc mùi, một mùi đậu hũ thối.”
Lãnh Băng Cơ vừa nghe thấy chàng lại nhắc tới chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn tức tốc đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ “Đây là phòng của ta” Nàng nghiến răng gắn từng chữ.

“Cũng là phòng của ta” Mộ Dung Phong càng thêm tự tin nói.

“Nếu đêm nay ngươi còn ngủ ở đây, có tin hay †a đốt luôn căn phòng không?”
Lãnh Băng Cơ thề, nói được chắc chẵn sẽ làm được.

“Tin, đương nhiên tin” Mộ Dung Phong khẽ mỉm cười: “Ngươi đây là đang nhắc nhở ta, buổi tối trước khi đi ngủ nhất định phải trói ngươi lại, tốt nhất là để trước mặt canh chừng”
Thường xuyên làm Mộ Dung Phong tức nổi trận lôi đình, Lãnh Băng Cơ phát hiện người này nếu không phải da mặt dày, thì cũng là vô lại, tự mình không thể làm gì được hắn “Cuối cùng ngươi muốn làm gì?” Lãnh Băng Cơ nghiến răng gặng hỏi.

“Ăn cơm, chỉ vậy thôi.”
Điêu ma ma lần lượt bày đồ ăn sáng bà đã chuẩn bị xong từ sớm lên bàn, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn hai bộ chén đũa.

“Cùng ăn?”
Mộ Dung Phong bắt chước giọng điệu lần trước của nàng, tỏ rõ không có ý tốt.

Ăn, sao lại không ăn!
Lãnh Băng Cơ giận dỗi ngồi xuống bàn: “Đây là lương thực ta bỏ ngân lượng ra mua.

Phong vương gia, hình như chúng ta đã ở riêng rồi đúng không?”
“Ngươi ngủ trên giường của ta, ta ăn cơm của ngươi, huề nhau.”
Lãnh Băng Cơ hít vào, và sau đó lại hít vào.

“Lãnh Băng Nguyệt vẫn luôn ăn cơm của ngươi, sao ngươi không qua giường của cô ta ngủ?”
Mộ Dung Phong từ trước đến nay ăn uống chậm rãi, tuy chỉ là một bữa ăn đơn giản, nhưng vẫn phải giữ vẻ ưu nhã và cao quý vốn có, theo nghi thức dùng thiện ở hoàng cung “Làm sao ngươi biết bản vương không có ngủ trên giường của nàng †a?”
Lãnh Băng Cơ nghẹn một cái, nàng đương nhiên biết, lão nương ta đã dán một con dấu đặc biệt lên lưng ngươi, hai người các ngươi, không đúng, ba người, nếu như từng ngủ chung, tội ác có lẽ sẽ bị vạch trần.

Nhưng mặc dù ta biết điều đó, ta chỉ không nói ra.

“Hơn nữa, bản vương cho là, ngươi đã cố ý làm bẩn thư phòng của ta vì để buộc ta đến viện của ngươi ở, ta chỉ là thuận theo ý của ngươi”
Lãnh Băng Cơ cười hề hề giễu cợt: “Vương gia, bây giờ ngươi không sợ ta có mưu đồ bất chính với ngươi sao? Còn chủ động dâng tới cửa”
Mộ Dung Phong ngừng đũa một lát, gật đầu “Sợ, đương nhiên sợ.

Nhưng ta nghĩ nếu ngươi dùng vũ lực, ta cần phải miễn cưỡng có năng lực tự vệ”
Băng Cơ suýt nữa cười tức bụng: “Ngươi tự tin như vậy, thân thủ của ngươi có thể nhanh hơn độc dược của ta sao?”
Mộ Dung Phong lắc đầu: “Đánh được thì đánh”
“Đánh không được thì sao?”
“Đánh không được thì nhịn.”
Lãnh Băng Cơ vỗ đôi đũa lên bàn, rề rà đứng dậy, cuộc sống này thật khó sống.

Mộ Dung Phong hôm nay khẩu vị rất tốt, lại bóc thêm một cái bánh bao.

Nữ nhân này, dáng vẻ chạy mất dạng, trông giống như một con thỏ; dáng vẻ tức giận, giống như một con mèo bị giậm đuôi; đáng yêu hơn nhiều so với dáng vẻ hung hăng tức giận trông giống như một con hổ cái.

Trêu chọc nàng tức giận hàng ngày, bản thân sẽ rất vui vẻ.

Băng Cơ xoay người rời đi “Ngươi muốn đi đâu?”
Mộ Dung Phong ở sau lưng, lạnh lùng hỏi.

“Còn đi đâu được? Nơi đây không lưu giữ gia tự có chỗ lưu giữ gia, ta Về nhà nương”
“Vậy được, nếu như Lãnh tướng hỏi tới nguyên do hai chúng ta cãi nhau thì nhớ phải nói sự thật.

Hãy bắt đầu từ một miếng đậu hũ thối”
Lãnh Băng Cơ nhất thời ngừng công kích, mưa gió thất thường, cũng có lúc Lãnh Băng Cơ nàng phải nuốt cục tức xuống.

Không phải chàng luôn ghét bỏ nàng như trốn tránh rắn rết hay bọ cạp sao? Sao đột nhiên lại thay đổi tính khí?
Nàng trở mặt nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng: “Phong Vương gia, ngài trêu chọc một nữ nhân mang thai tức giận như thế này, có vẻ không tốt lắm đâu?”
Nàng đây hoàn toàn là thách thức ranh giới cuối cùng của một nam nhân.

Mộ Dung Phong đột nhiên cảm thấy đồ ăn có chút tẻ nhạt và chán ngấy, nhướng mắt nhìn nàng một cái, cúi đầu ăn thêm hai chén cháo rồi mới đặt đũa xuống, đứng dậy.

“Hôm nay, cuối cùng bản vương cũng hiểu ra chỗ tốt của nam nhân tam thê tứ thiếp.

Triều Thiên Khuyết này, đốt đi quả thật sạch sẽ”
Chàng ngẩng đầu rảo bước đi ra khỏi Triều Thiên Khuyết, nghênh ngang mà đi Điêu ma ma lo lắng nhìn từ bên cạnh, bà vẫn luôn trầm mặc ít nói, chưa bao giờ lắm lời không khỏi oán trách: “Vương phi nương nương, việc gì phải khổ như vậy chứ?”
Tội gì? Coi như là mưu cầu yên tĩnh.

Nàng có hồi nào không muốn sống chung hòa thuận với Mộ Dung Phong? Nhưng nàng càng muốn sớm hòa ly, giữ được cái mạng nhỏ này của mình.

Sắp đến thời kỳ ba tháng, eo cũng sắp trở nên to ra.

Mộ Dung Phong chơi nổi, nhưng bản thân nàng chơi không nổi.

Tin Mộ Dung Phong đã ở lại qua đêm ở Triều Thiên Khuyết đã được truyền rao ra khắp phủ ngay ngày hôm sau, tin tức truyền đến Tử Đăng tiểu trúc, Lãnh Băng Nguyệt vô cùng tức giận ném vỡ hai chiếc cốc.

Bọn hạ nhân canh giữ trong viện đều nơm nớp lo sợ, thở cũng không dám thở mạnh Triệu ma ma từ bên ngoài trở về, vừa xuất hiện đã bị Lãnh Băng Nguyệt trách mắng một trận.

“Ngươi luôn bảo ta nhãn nhịn, bây giờ thì hay rồi.

Trĩ Thu nhìn thấy chô hở nhảy vào quyến rũ Vương gia thì cũng thôi, Lãnh Băng Cơ cô ta là cái thá gì, cô ta vẫn luôn bị Vương gia ghét bỏ như ghét bỏ một chiếc giày cũ rách nát, vậy mà tối hôm qua còn ngủ lại qua đêm ở phòng cô ta”
Không ngờ đến cuối cùng lại như vậy, một mình nàng ta thành trò cươi, liên lụy đến cả Tử Đăng tiểu trúc cũng bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.

Triệu ma ma rũ mi mắt xuống.

“Vừa rồi nô tỳ đã đi tìm Vương ma ma đế thăm dò, đêm qua đúng là Vương gia đã ở lại Triều Thiên Khuyết không sai, nhưng Lãnh Băng Cơ thì lại ngủ trong phòng của con nha đầu kia.

Hơn nữa, vào lúc ban sớm, Lãnh Băng Cơ đã chọc giận Vương gia, tối Vương gia không có nơi nào để đi, có thể sẽ đến Tử Đăng tiểu trúc”
“Cho dù đến thì thế nào, có con tiểu hồ ly Tri Thu ở đây, con ả tám đời chưa thấy vó ngựa của đàn ông.

Vương gia chưa chắc đã nghĩ tới ta.”
“Tri Thu chỗ này thì dễ nói, cứ nói cơ thể cô ta hôm nay không tiện, không thế hầu hạ Vương gia, cô ta dám nói tiếng nào”
“Còn Lãnh Băng Cơ bên đó thì sao?”
“Nhãn tới di nương, đưa Lãnh Băng Cơ trở về Tướng phủ ở hai hôm.

Người và Vương gia cũng có cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm”“
Lãnh Băng Nguyệt bỗng chốc liền trở nên vui vẻ: “Chủ ý này quả thực rất hay.

Đáng lẽ nên sớm đẩy cô ta đi thật xa.

Nếu không phải có cô ta cản trở, 1a và Vương gia đâu đến nồi lạnh nhạt như vậy”
Được sự gật đầu đồng ý của Lãnh Băng Nguyệt, Triệu ma ma lập tức đi xuống phân phó hạ nhân đến Tướng phủ truyền tin.

Kim thị lập tức hiểu ra dụng ý của nữ nhỉ nhà mình và chạy đến bên cạnh Lãnh tướng khơi mào.

Lãnh tướng thực sự có ý định đón Lãnh Băng Cơ đến Tướng phủ.

Câu chuyện nàng không vì cái gì khác, mà vì một miếng đậu hũ thối lại đánh anh hùng Mộ Dung Phong từ lâu đã truyền rao vào tai Lãnh tướng, làm ông một phen run sợ rùng mình, trong lòng thầm mắng chửi nghiệt chướng không biết bao nhiêu lần.

Nữ nhi này, nếu còn không dạy dỗ lại, thì còn đến mức nào nữa? Ngày mai phải đưa nghịch tử về, nhưng chớ gây thêm tai họa gì Vì vậy, hữu tướng lập tức sai người trong phủ đánh xe qua đó đón nàng về nhà nương ở hai hôm.

Lý do là vì nhớ nữ nhỉ.

Lãnh Băng Cơ suýt cười rụng răng khi nhận được tin này.

Lão cha rẻ tiền này của nàng, không thể tìm ra lý do nào khác đáng tin hơn chút sao?
Nhớ nàng? Hay cho một phụ thân đôn hậu.

Nghe nói nữ nhi cãi nhau đều phải về nhà nương bàn kế sách, về ở hai ngày cũng tốt.

Ca ca sắp phải tham gia khảo hạch, sớm muộn gì cũng phải về Tướng phủ, về thăm dò đường đi cho ca ca trước.

Những cái gai nên thu dọn đã dọn sạch sẽ, ở Triều Thiên Khuyết, Mộ Dung Phong muốn tung hoành sao thì tung hoành.

Thu đọn hành lý, tay nải, liền dẫn theo Nhi Nhỉ leo lên xe của Tướng phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui