Vương Phi Mưu Trí Nói Rằng Vương Gia Rất Phúc Hắc

Editor: Melodysoyani

Tống gia thôn Thanh Sơ Trấn Nghiêu Quốc, đầu thôn một người nông gia trong tiểu viện.

Đúng là thời kỳ mùa xuân tháng ba,sân nhỏ trồng một gốc cây đào đã chớm nở nửa nụ hoa đợi phấn. Phía dưới cây đào có một bàn đá đơn sơ, Kiều Thanh ngồi ở bên cạnh bàn đá,tay phải cầm một thanh dao găm.,ánh mắt chuyên chú tự tay điêu khắc một gỗ đào dài nhỏ.

Cùng với động tác thông thạo của nàng,mảnh gỗ vụn ào ào rơi xuống, đã hiện rõ ra hình dạng một cây trâm hoa đào đơn giản.Nghe được trong nhà truyền đến tiếng kêu ê a của hài tử,Kiều Thanh ngừng tay lại, ném gì đó trong tay,quay đầu lại nhìn phủi vụn gỗ trên người,mau chóng trở về trong phòng.

Chẳng được bao lâu,nàng đi ra ôm trong ngực một đứa bé trai vừa thanh tú lại đáng yêu, đứa bé trai y y nha nha đưa tay muốn hái quả đào hồng nhạt,Kiều Thanh đưa tay bẻ gãy một nhánh cây mền thả vào trong tay của hắn để cho hắn cầm chơi đùa.

Kiều ngẩng đầu, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu ở trên mặt đất, mắt nàng khẽ nheo có chút hoảng thần. Chẳng qua thời gian ba ngày gần đây,đột nhiên nàng có loại cảm giác dường như đã có mấy đời,thực ra cũng thật sự đã cách một đời,bởi vì linh hồn của nàng vốn không thuộc thân thể này.

Kiếp trước nàng là một xác thủ trên địa cầu Z, riêng ở gới xác thủ có danh hiệu “Ngân đao sát thần”.Đao,vừa là vũ khí nàng giết người,cũng là công cụ nàng dùng để điêu khắc.Bởi vì nàng ngoài là sát thủ ra,còn có một thân phận khác ở bên ngoài,chính là hưởng thụ danh dự cả nước sư phụ điêu khắc “Quỷ thủ”.

Ngày hôm sau cùng tỷ tỷ thất lạc nhiều năm gặp lại, tỷ tỷ bởi vì bị tên tỷ phu nam nhân cặn bã cùng tiểu Tam liên thủ kích thích lựa chọn coi thường mạng sống của mình. Nàng đem nam nhân cặn bã cùng nữ nhân cặn bã hại chết tỷ tỷ đều gọn gàng giết sạch sẽ,sau khi an táng tỷ tỷ thì trở về thành trên đường bị sạt ở.Cho dù đó là thiên tai vẫn là nhân họa, tóm lại kết quả là nàng không chỉ chết,hơn nữa còn xuyên…

Ba ngày trước nàng tỉnh lại trong tiểu viện này,phát hiện một thời đại thay đổi, một thân thể thay đổi.Về phần hiện tại nàng là ai,Kiều Thanh không biết rõ.

Đúng vậy, cho dù nàng một người chủ nghĩa vô thần đã chấp nhận sự thật xuyên việt,nhưng là nàng không có giống các tiềm bối kiếp trước xuyên qua tiểu thuyết này giống nhau, xuyên qua đến cỗ đại,thân phận hiển hách,thông thường chính là hoàng hậu hoặc là vương phi hoặc là công chúa,nếu không cũng là tiểu thư thế gia vọng tộc,hơn nữa cùng chủ cũ trùng tên trùng họ,còn hoàn hảo tiếp thu trí nhớ chủ cũ,có thể không có sơ hở bắt đầu vui vẻ hường thụ cuộc sống mới.

Những thứ ở trên này,toàn bộ nàng đều không có.Hiện tại nàng theo như lời hàng xóm Kim Hoa tẩu đã nói,là ba tháng trước nàng ôm đứa nhỏ này đi vào Tống gia thôn,tự xưng là họ Hạ,không người nào biết được tên,người nơi này đều gọi nàng là Hạ Tiểu nương tử.Đến nơi đây Hạ Tiểu nương tử nói với mọi người thân nhân mình đều đã chết hết,trượng phu cũng tráng niên mất sớm,đệ lại bọn họ cô nhi quả phụ sống nương tựa lẫn nhau.

Nói một câu ngắn gọn,bây giờ Kiều Thanh là một tiểu quả phụ người nhà chết sạch hết còn mang theo đứa nhỏ.Lúc ấy,nàng chỉ có một cảm giác, xuyên qua đại thần thật sự có tràn ngập ác ý với nàng.

“A!”Tiểu bánh bao trong lòng mềm mại non nớt đem đi hoa đào trong tay,ôm cổ Kiều Thanh lộ ra vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ đang tươi cười.Kiều Thanh mỉn cười,dùng trán nhẹ đụng lên cái trán Tiểu bánh bao một cái,hắn rất thích hành động này,vui vẻ cười khanh khách không ngừng.

Thân thể này vừa mới tròn mười lăm tuổi,còn là một cô gái non nớt. Tuy rằng Kiều Thanh tin tưởng lời nói của con Kim Hoa tẩu,nhưng là nàng xuyên qua mấy ngày liền phát hiện một vấn đề,đứa bé trai này đã tám tháng căn bản là không phải nguyên chủ sinh,bởi vì hiện trên cánh tay trái nàng còn có một miếng thủ cung chu sa đỏ tươi.Cho nên nói,nàng thật ra là một tiểu quả phụ giả.

Chẳng qua Kiều Thanh là người từ trước tới nay không thích rồi rắm,đã tới rồi thì an tâm ở lại.Thân nhân duy nhất ở thế gới kia của nàng đã chết,cũng không có cái gì đáng giá để lưu luyến. Đứa bé đang lúc hồ đồ, khi vừa mới xuyên qua đây vẫn còn hơi mê mang, đối với nàng lộ ra một cái người hồn nhiên ngây thơ nụ cười, nàng trôi giạt dật dờ tâm trong nháy mắt liền rơi xuống.Cho dù thân phận lai lịch mình và đứa bé này đều là ẩn số,ít nhất nàng không phải lẻ loi một mình,lúc nào cũng muốn cuộc sống tiếp tục trôi qua.

Cuộc sống của Kiều Thanh với nông gia cũng không có cái gì khó chịu,dưới gầm giường nàng ở nhảy ra một cái hộp gỗ của nguyên chủ để lại,bên trong có năm tờ ngân phiếu năm trăm lượng,còn có một ít bạc vụng,cụng với một ngọc bội giá trị xa xỉ.Nguyên chủ mua cái này ở sân nhỏ tốt nhất của Tống Gia thôn,cũng mới tốn có năm lượng bạc.

Không có thiếu ăn thiếu mặc,tùy rằng muốn chính mình nhóm lửa nấu cơm giặc giũ quần áo,còn muốn chăm xóc đứa nhỏ,nhưng là chỉ hai ngày Kiều Thanh cũng làm được mọi việc như ý.

Xét thấy phồng bếp ngoài lương thực dồi dào bên ngoài cái gì cũng không có,hôm nay Kiều Thanh quyết định mang theo tiểu bánh bao đi họp chợ.

Ta có một con lừa con,cho tới bây giờ ta cũng không cưỡi….Kiều Thanh không có lừa non,cũng không thể cưỡi đi họp chợ.Từ Tống gia thôn đi bộ gần nhất trên đại khia cần từ lúc mặt trời lên cho tới khi mặt lên tới trên đỉnh đầu.Đây là ánh nắng một ngày tươi sáng,Kiều Thanh mang theo đứa nhỏ không có ý định đi bộ, tuy rằng điểm khoảng cách này với nàng mà nói là nhỏ,chẳng qua phơi nắng đứa nhỏ sẽ không tốt.

Ngồi trên xe ngựa của nam nhân con Kim Hoa tẩu,nghe con Kim Hoa tẩu lớn giọng lải nhải,đang lúc cách mũi thở mùi bùn đất,hỗn tạp hương thơm cỏ xanh cùng hoa tươi.Trái tim Kiều Thanh trước nay chưa bao giờ bình tĩnh an bình.

Trấn này tên là Thanh Sơn Trấn,qua Thanh Sơn Trấn lại đi vài dặm nữa là đến ranh giới Nghiêu Quốc,cho nên ở đây không lớn không nhỏ coi như là trấn vùng biên giới mua bán.Chợ náo nhiệt làm tiểu bánh bao rất là vui vẻ,Kiều Thanh xài tiền một chút cũng không nương tay,thích cái gì liền mua cái đó,tới con Kim Hoa tẩu cũng cảm thấy thịt đau.

Kiều Thanh cũng không phải tiêu sái tiền như nước, chẳng qua từ trước tới nay nàng thơi phụng nguyên tắc là,tiền không phải tiết kiệm ra, mà là kím ra.Đời người hoan hỉ phải tận hưởng,chất lượng sinh hoạt tốt rất quan trọng.Đương nhiên,hiện giờ nàng theo đuổi chất lượng sinh hoạt tốt điều kiện trước tiên là làm nông phụ nuôi dưỡng tiểu bánh bao,mà không phải nói nàng phải mặc lụa tơ mỏng ăn sơn hào hải vị.

Cuối cùng lúc trở về,Kiều Thanh mua một số đồ trang điểm gì đó chất đầy xe bò.Con chồng của Kim Hoa tẩu là một người đán ông trầm tĩnh ít nói vô cùng thật thà,không nói lời nào đem những thứ đó đưa cho Kiều Thanh đố lặt vặt cất kĩ mới bỏ lên xe bò.Con Kim Hoa tẩu từ chối trong chốc lác,cuối cùng vẫn là vui vẻ cầm lấy nguyên liệu sở trường Kiều Thanh cho ba người nhà bọn họ kéo về.

Kiều Thanh ôm tiểu bánh bao đang ngủ để xuống liền bắt đầu thu dọn đồ đạt.Mua các loại hoa màu loại đậu còn có táo đỏ,long nhãn hạch đào….chuẩn bị dùng để nấu cháu húp.Còn mua một chút loài nấm hoa khô,còn có thịt tươi cùng xương,cùng với một ít rau tươi.

Từ lúc trên trấn trở về mặt trời đã xuống núi,thu thập xong Kiều Thanh rửa tay liền bắt đầu nấu cơm.Trong lúc nấu cháu hương thơm truyền ra,tiểu bánh bào gào thét một tiếng biểu hiên hắn ta tỉnh,Kiều Thanh chạy nhanh qua hầu hạ hắn rửa mặt đi tiểu.

Tiểu bánh bao chỉ có thể húp một chút cháu và húp một chút canh thịt nạt,những thứ khác Kiều Thanh đều chuẩn bị cho mình.

Hôm nay là mười lăm,một vầng trăng sáng màu vàng kim nhô lên,trong tiểu viện yên tĩnh tốt lành,Kiều Thanh ôm tiểu bánh bao sau khi cho hắn ăn xong mới bắt đầu ăn cơm.Tay nghề nấu cơm của nàng cũng là học từ cuộc sống của bản thân kiếp trước,thành quả truy cầu cuộc sống của sát thủ,nàng tỏ vẻ chính mình là một đầu bếp giỏi.

Nghe được “bùm” một tiếng,âm thanh của vật nặng rơi xuống,vẻ mặt Kiều Thanh ngưng tụ để đũa xuống.Đem tiểu bánh bao ăn uống no nê muốn ngủ đặt trên giường,dùng chăn cản ở mép giường để hắn không bị rơi xuống,rón rén đi ra khỏi phòng.

Ánh trăng sáng tỏ trong sân tỏ ra một tầng bạc sáng chói,ánh sáng này đủ để cho Kiều Thanh rất nhanh phát hiện bức tường gần sân nhỏ phía sau núi có nhiều hơn một cái:”Này nọ”

Kiều Thanh đến gần còn có thể nghe rõ được tiếng hít thở rất nhỏ,lúc khoảng cách của nàng đến người người nó không trên một thướt, người vốn nằm cứng đờ như cáp chép trên mặt đất đột nhiên cố đứng lên đánh, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai chế trụ mạch tĩnh của Kiều Thanh.

Không phải Kiều Thanh không có cảm giác được nguy hiểm, chẳng qua hành động ở trước mắt nàng đã rơi xuống thế bất lợi.Kẻ địch rất mạnh! Đây là suy nghĩ đầu tiên của Kiều Thanh.Nhắm chặt dao găm ở tay phải,nhớ tới đứa nhỏ mới sinh trong phòng,trong lòng Kiều Thanh thở dài, thản nhiên mở miệng nói:”Ngươi bị thương,ta có thể cứu ngươi”.

Khoảng cách gần có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc của người bên cạnh,tất nhiên bị là bị thương rất nặng.Chỉ là người này tạo cho nàng cảm giác rất nguy hiểm,Kiều Thanh mới đến đây một vài ngày,không biết thực lực cao thủ bản thổ,không thể kiêu ngạo cho rằng có thể không cần đến một sợi tóc cũng giải quyết được hắn,hơn nữa tiểu bánh bao liên tục băn khoăn trong lòng nàng.Lúc chết có khả năng mang phiền toái,Kiều Thanh phải lựa chọn cách an toàn.

Giọng Kiều Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho người nọ trong chốc lác tim đập mạnh và loạn nhịp,nhưng vẫn cầm tĩnh mạch của Kiều Thanh không chút buông lỏng.

“Ta nói ta sẽ cứu ngươi,thả ta ra”.Thanh âm lạnh lùng Kiều thanh làm cho người nọ không tự chủ buông lỏng tay ra.

“Đi theo ta!”Kiều Thanh không ngờ dọa đến tiểu bánh bao, trực tiếp đem người nó đưa đến cách vách phòng ngủ,vón là nàng đinh đi ra chỗ thư phòng thu dọn.

Kiều Thanh đốt nến,vầng trăng sáng mớ nhật trong thư phòng lan truyền ra,Kiều Thanh nha nhạt nhìn người nọ một cái,chính là cái nhìn này,khiến nàng khắc sâu ấn tượng.Đây là khuôn mặt như thế nào a,mày kiếm nhất tấn,mắt phượng hẹp dài,sống mũi cao thẳng,môi mỏng kiêu gợi,ngũ quan giống như thiên thần tỉ mỉ tạo hình mà thành tác phẩm nghệ thuật tuyệt mĩ.Đời trước Kiều Thanh gặp qua vô số mĩ nam,nhưng không thể không thừa nhận, cái đẹp trước mắt này thật sự là bi thảm nhất trần gian!Chằng qua chính là cái nhìn này,cũng làm cho Kiều Thanh phát hiện một vấn đề,người nam nhân trước mắt này đôi mắt tối đen như mực không có….chút thần thái nào,dĩ nhiên hắn là người mù!

Người mù thì người mù,Kiều Thanh chỉ hy vọng phiền toái này có thể mau rời khỏi.

“Ngồi xuống,cởi quần áo”.Thanh âm nhẹ nhàng gần như lạnh lùng,Kiều Thanh lấy ra một bao bố nhỏ hình dáng kỳ quái.Là thói quen nghề nghiệp từ kiếp trước nàng làm sát thủ,Kiều Thanh phải mang theo bên người một ít đồ vật.Cái này mấy ngày nay nàng dùng làm thuốc chữa thương,không nghĩ tới lại đưa cho người khác dùng,dược bên trong là mua ở phía trước thành.

Từ trước đến này lần đầu tiên có người như vậy không khách khí cùng nam nhân này nói chuyện,nhưng thân thể của hắn đã trước một bước đáp ứng,tinh chuẩn ngồi ở trên chiếc ghế.Sau khi ngồi xuống,hắn nhíu mày,vừa có đâu đớn,cũng có chút xấu hỗ.Nghĩ đến nữ nhân này vừa mới nói,cởi quàn áo?Nàng có biết mình đang nói cái gì hay không?

Tay trái Kiều Thanh cầm một cái bát,bên trong là đổi lấy nước trong thành rượu mạnh,xoay người lại tay phải càm một khăn lông sạch sẽ,nhìn thấy nam nhân ngồi nghiêm chỉnh không dự định cởi quần áo,lại xoay người để xuống cái gì đó trong tay,sau đó không nói một lời trực tiếp tự mình động thủ.Giống như đã quyết định cứu mạng nam nhân này,tự nhiên nàng sẽ không bỏ dỡ nửa chừng.

Nam nhân bị hành động của Kiều Thanh làm cho phát sợ rốt cục hồi phục lại tinh thần,cảm giác nửa người lạnh rờn rợn….Nửa người trên tráng kiệt của hắn đã trần trụi hiện ra trước mặt Kiều Thanh.Ánh sáng mờ mịt,hơn nữa Kiều Thanh không thèm để ý,cho nên không ai phát hiện lỗ tai nam nhân đã lộ ửng hồng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui