Vương Phi Mưu Trí Nói Rằng Vương Gia Rất Phúc Hắc

Kiều Chấn Hiên hơi lúng túng ho khan hai tiếng, hắn chỉ vừa mới nói đại khái như vậy, không nghĩ đến Lão phu nhân sẽ hiểu lầm như vậy. Kiều Hân Nhiên nghe Lão phu nhân, trong nháy mắt sắc mặt trở nên rất khó coi, hơi chán nản nói với Lão phu nhân: "Tổ mẫu, người đừng trêu ghẹo người ta, lần này người đứng đầu là Thất muội."

"Cái gì?" Ánh mắt Lão phu nhân sắc bén bắn về phía Kiều Thanh đang trầm mặc ngồi trong góc: "Làm sao có thể? Cái gì nàng cũng không biết làm thì sao có thể đạt được người đứng đầu?"

Lão phu nhân làm cho sắc mặt Kiều Chấn Hiên cũng trầm xuống, hắn biết rõ thời gian qua Lão phu nhân không thích Kiều Thanh, nhưng mà không nghĩ tới thật sự không để lại chút mặt mũi cho Kiều Thanh. 

"Nương, là Thanh nhi được khôi thủ, thư pháp và cưỡi ngựa bắn cung cũng phải siêu đẳng, khiến Quốc Công phủ tăng thêm hào quang!" Kiều Chấn Hiên cười nói với Lão phu nhân.

Lão phu nhân cũng không nhìn Kiều Chấn Hiên, cũng không tiếp lời nói của Kiều Chấn Hiên, mặt tràn đầy đau lòng mà đem Kiều Hân Nhiên ôm vào trong ngực an ủi: "Hân nhi đừng thương tâm, nhất định là bình phán có chỗ bất công, ở trong lòng tổ mẫu, chỉ có Hân nhi là ưu tú nhất!"

Vẻ mặt Kiều Thanh thản nhiên, không sao cả nghe Lão phu nhân và Kiều Hân Nhiên tổ từ tôn hiếu, Kiều Chấn Hiên hướng ánh mắt xin lỗi đến cô cũng không để ý.

Nói đến cô cảm thấy hơi nực cười. Ngoại trừ cô ra, Kiều Quốc Công phủ tất cả tiểu thư khác đều sắp xếp đệm chữ Hân, tên ở giữa đều có một chữ Hân, thế nhưng chỉ có một mình Kiều Hân Nhiên là trong miệng   Lão phu nhân và Hạ Uyển Như gọi "Hân nhi". Mà mấy  tiểu thư khác, theo thứ tự là Tam nha đầu, Ngũ nha đầu... Kiều Thanh đang suy nghĩ trở về nên xử lý nha đầu phản bội Xuân Hoa như thế nào, khẳng định không thể lại ở lại bên người cô rồi...

"Thất nha đầu, lần trước là cha ngươi xin tha cho ngươi, nói ngươi vừa trở về chuyện này để chậm rãi. Nhưng bây giờ ngươi đã trở lại nhiều ngày như vậy, ngày hôm nay liền đem hài tử kia đưa đi! Kiều Quốc công phủ không cho hài tử không rõ lai lịch như vậy!" Lão phu nhân an ủi Kiều Hân Nhiên xong, lại đem đầu mũi tên nhắm ngay Kiều Thanh, vô cùng nghiêm nghị nói.

Lúc Lão phu nhân mở miệng Kiều Thanh liền có một loại dự cảm xấu, quả nhiên...

Vẻ mặt Kiều Chấn Hiên biến sắc, còn chưa mở lời đã bị Lão phu nhân chặn miệng:"Thất nha đầu còn chưa định hôn liền thu dưỡng một hài tử không rõ lai lịch, nhà ai còn nguyện ý cưới nàng làm con dâu? Ngươi là muốn cho cả đời nàng đều không ai thèm lấy sao?"

Sắc mặt Kiều Chấn Hiên đông lại một cái, quay đầu nhìn Kiều Thanh nói ngữ trọng tâm trường:"Thanh nhi, tổ mẫu ngươi nói đúng, chúng ta cũng là vì tốt cho ngươi, vẫn là đem hài tử kia đưa đi đi!"

"Đưa đến chỗ nào?" Kiều Thanh mở miệng hỏi.

Lão phu nhân nói hoàn toàn chính xác cũng có đạo lý của bà ta, giữ lại hài tử bên người sẽ ảnh hưởng đến chuyện chung thân của cô là không sai. Thế nhưng có một chút Kiều Thanh lòng biết rõ, Kiều Chấn Hiên có thể là thực sự vì nàng suy nghĩ, mà trong mắt Lão phu nhân chỉ có cháu gái là Kiều Hân Nhiên, đột nhiên bắt đầu đem con đi, mười phần mười chính là vì cho Kiều Hân Nhiên hết giận và cố ý gây sự với cô, hảo báo thù Kiều Thanh đoạt hào quang người đứng đầu vốn thuộc về Kiều Hân Nhiên trong tiệc rượu thưởng hoa!

"Trong Thịnh Dương thành có trạm thu nhận cô nhi, hoặc là tùy tiện đưa cho cho nhà người khác thu dưỡng, vốn là không rõ lai lịch, mặc kệ đưa đến nơi nào đều được, nói chung không thể ở lại Quốc công phủ chúng ta!" Lão phu nhân giọng giống như là đang giận chó đánh mèo.

Sắc mặt Kiều Thanh triệt để trầm xuống, trạm thu nhận cô nhi? Tùy tiện đưa đến nơi nào? Dục nhi vừa mới đầy một tuổi! Đưa cho cho người khác có thể sống được thì rất khó nói! Đó là hài tử cô nhận định trên thế giới này, cô tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ có người thương tổn nó! 

"Nếu như ta không đồng ý thì sao?" Kiều Thanh mặt không chút thay đổi chậm rãi hỏi.

"Phản người! Cũng dám ngỗ nghịch trưởng bối! Quỳ xuống cho ta phạt trên pháp!" Lão phu nhân lớn tiếng nói, nhìn Kiều Thanh vẻ mặt chỉ có chán ghét.

Kiều Thanh chậm rãi đứng lên, nhưng không có nghe Lão phu nhân quỳ xuống, mà là đi thẳng ra ngoài, cô cảm thấy nói thêm gì đi nữa cũng là phí lời, Lão phu nhân ngày hôm nay rõ ràng chính là muốn trị cô một phen cho Kiều Hân Nhiên hết giận. Không có chuyện của hài tử cũng có thể tìm tới cớ khác. Nàng nghe Lan tử nói qua gia pháp Kiều Quốc Công phủ, bất quá có người nói đã rất nhiều năm chưa từng dùng qua rồi, không nghĩ tới hôm nay Lão phu nhân lại muốn dùng ở trên người cô! 

"Lẽ nào có cái lý ấy! Ngăn lại nàng cho ta!" Lão phu nhân hét lớn một tiếng, bốn bà hạ nhân cường tráng ngăn cản lối đi của Kiều Thanh:"Đi Thanh lan viện đem hài tử kia cho ta! Lập tức!"

Nghe Lão phu nhân nói, vẻ mặt Kiều Thanh đóng băng trực tiếp bắt đầu mấy đá đem bốn bà hạ nhân cường tráng đều đánh ngã, sau đó bước nhanh chạy tới hướng phía Thanh lan viện.

"Nương!"

"Tổ mẫu!"

Lão phu nhân thân thể lắc lư một cái, Kiều Chấn Hiên vội vàng tiến đến đỡ lấy bà ta, muốn để Kiều Thanh cầu xin tha thứ nói làm sao cũng không nói ra miệng.

"Cái này... Nghiệp chướng! Ngày hôm nay không đem cái hài tử không rõ lai lịch đưa đi thì để nàng mang theo hài tử kia cút ra Kiều Quốc Công phủ cho ta! Ta Kiều gia không có đứa cháu bất hiếu như vậy!"

"Nương..." Kiều Chấn Hiên mới vừa muốn mở miệng đã bị Lão phu nhân cắt đứt:"Ngươi cũng muốn tức chết ta hay sao? Nàng không đi ta đi!"

"Nương! Đừng! Ta lập tức đem hài tử kia đưa đi!" Kiều Chấn Hiên đỡ Lão phu nhân nằm xuống, thở dài một hơi nói. Hạ Uyển  Như từ đầu đến cuối ngồi một bên không nói gì, dường như Lão phu nhân trong miệng nghiệp chướng căn bản cũng không phải là con gái của nàng.

Kiều Thanh rất nhanh về tới Thanh Lan viện, mới vừa tới cửa liền nghe được tiếng cười vui sướng của Kiều Dục Tiểu bánh bao. Cô vừa vào cửa liền ngây ngẩn cả người, nam nhân chết tiệt đang ôm hài tử ngồi bên cạnh bàn chơi đùa không phải Mạc Hoa Sênh thì là ai?

Kiều Thanh không nhìn thấy Lan tử, Thu Nguyệt cung kính đứng ở phía sau Mạc Hoa Sênh, thấy Kiều Thanh đi vào liền cúi đầu xuống. Bây giờ Kiều Thanh không có tâm tình đi tính toán chuyện Thu Nguyệt có thể là người Mạc Hoa Sênh phái tới, cô phải suy nghĩ thật kỹ làm sao đem cửa ải trước mắt này qua đi.

"Tiểu Thất, gặp phải phiền toái? Có cần ta hỗ trợ hay không?" Mạc Hoa Sênh mỉm cười nói.

"Ngươi làm sao cái gì cũng biết?" Kiều Thanh nhìn thoáng qua Thu Nguyệt cúi đầu đứng ở bên cạnh lạnh nhạt nói.

"Ha hả" Mạc Hoa Sênh cười nói: "Đương nhiên chuyện của Tiểu Thất ta đều biết."

"Mặc kệ ngươi là làm sao mà biết được, ngươi có thể giúp ta giải quyết cái phiền toái này sao?" Kiều Thanh hỏi Mạc Hoa Sênh. Trên thế giới này, ngoại trừ người của Kiều Quốc Công phủ ở ngoài, cô không tính là quen thuộc thế nhưng đã có một ít nhất người xuất hiện cũng chỉ có Mạc Hoa Sênh thôi.

Kiều Thanh đối với Mạc Hoa Sênh chưa nói tới toàn bộ tín nhiệm, thế nhưng cô đối với Mạc Hoa Sênh có ân cứu mạng, cô tin tưởng Mạc Hoa Sênh sẽ giúpcô, cũng tuyệt đối sẽ không hại cô.

Hài tử ở Kiều Quốc Công phủ nhất định là không tiếp tục chờ được nữa rồi, thái độ Lão phu nhân như vậy, Kiều Chấn Hiên đối với cô cho dù tốt, nhưng là chuyện này nói cho cùng cô không chiếm để ý. Vô luận như thế nào cô không thể để cho hài tử sinh hoạt ở nơi không có điều kiện tốt.

Lẽ nào cô phải dẫn hài tử rời khỏi Kiều Quốc Công phủ? Kiều Chấn Hiên và Kiều Hoài Cẩn đều sẽ không đồng ý, thế giới này đối với nữ tử cũng không có rộng như vậy, ban đầu ở một cái biên quan trấn nhỏ, cô có thể bị người tìm được, bây giờ cô có thể trốn đến nơi đâu đi? Huống hồ cô muốn quang minh chính đại sinh hoạt, không muốn trốn đi trốn lại...

"Đương nhiên, chỉ cần tiểu Thất cần." Mạc Hoa Sênh mỉm cười nói.

"Nói mau!" Kiều Thanh có chút vội vàng nói.

"Tiểu Thất, lấy thân báo đáp ân cứu mạng." Mạc Hoa Sênh cười nhẹ nói.

"Bây giờ đang nói chuyện Dục nhi, cái gì ân cứu mạng? Ngươi không phải đã cứu ta." Kiều Thanh nói.

"Căn cứ câu tục ngữ kia, Tiểu Thất đối với ta có ân cứu mạng, ta cần phải đối với Tiểu Thất lấy thân báo đáp mới đúng. Gả cho ta, ta không ngại ngươi mang theo hài tử." Mạc Hoa Sênh nói xong rất nghiêm túc, trong giọng nói tràn đầy sự chân thành cùng chờ mong.

Mặc dù nói Kiều Lão phu nhân khi dễ Kiều Thanh làm cho hắn rất khó chịu, bất quá chuyện lần này nhưng lại cho hắn cung cấp một người tuyệt diệu tiếp cận Kiều Thanh cơ hội. Hắn hiện tại đặc biệt may mắn hắn ở ngắm hoa tiệc rượu vừa kết thúc liền len lén chạy tới, nếu không... Chẳng phải là muốn thác thất lương cơ?

"Cút! Ta nghiêm chỉnh mà nói! Đừng ở chỗ này nói bậy!" Kiều Thanh đang phiền mà, rất muốn cầm chén trà ném lên trên mặt Mạc Hoa Sênh, thế nhưng ngẫm lại vẫn là quên đi, dù sao hài tử vẫn còn ở trong ngực hắn.

------ Đề tài nói với người xa lạ ------

Tiểu kịch trường loạn thất bát tao:

Hoa Sênh: Tiểu Thất, trước tiên ta mang con trai đi, chốc nữa ngươi cũng tới!

Tiểu Thất:...

Hoa Sênh: Kỳ thực ta đều biết, cha ngươi cùng đại ca ngươi đều đối với ngươi không tệ, nếu không... Lấy tính tình Tiểu Thất bốc lửa như vậy, khẳng định đã sớm làm cho một ít người chịu không nổi rồi!

Tiểu Thất:...

Hoa Sênh: Kỳ thực ta đều biết, nếu như bây giờ Tiểu Thất không lấy chồng không lập gia đình, sớm muộn gì cũng phải đem con đưa đi!

Tiểu Thất:...

Hoa Sênh: Kỳ thực ta đều biết, Tiểu Thất...

Tiểu Thất: Thần côn ngươi nói đủ chưa...

Du Du: Hoa Hoa bỏ phiếu nhóm ủng hộ nhé ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui