Vương Phi Mưu Trí Nói Rằng Vương Gia Rất Phúc Hắc

"Được rồi." Mạc Hoa Sênh nụ cười không giảm, bây giờ hắn biết rõ Kiều Thanh cũng không thích hắn, cũng không khả năng bằng lòng gả cho hắn, hắn cũng chưa bao giờ muốn miễn cưỡng Kiều Thanh:"Tạm thời ta đem Dục nhi mang đi là được." Mạc Hoa Sênh mỉm cười nói, hiển nhiên từ lâu đã có rồi quyết định này.

"Ngươi? Ngươi làm sao có thể chiếu cố hài tử?" Trong giọng nói Kiều Thanh tràn đầy đều vẻ hoài nghi:"Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải kỳ thị ngươi." Kiều Thanh vội vàng bồi thêm một câu, cô thật không phải là kỳ thị Mạc Hoa Sênh không nhìn thấy:"Ngươi một đại nam nhân làm sao có thể chiếu cố tốt tiểu hài tử? Huống hồ ngươi là thật sự gặp khó khăn."

Mặc dù bình thường Mạc Hoa Sênh hành động cùng thường nhân không khác mấy, nhưng là trong rất nhiều chuyện tất nhiên có chướng ngại, lúc thông thường hắn xuất hiện đều có một tùy tùng theo bên mình. Người như vậy làm sao có thể chiếu cố tốt một tiểu hài tử vừa tròn một tuổi? 

"Không có nguyên nhân khác biệt khác?" Mạc Hoa Sênh hỏi Kiều Thanh một cái vấn đề kỳ quái.

"Nguyên nhân khác gì cơ?" Kiều Thanh không giải thích được hỏi.

Mạc Hoa Sênh cười đến rất vui vẻ:"Không có việc gì. Nếu như chỉ là bởi vì cái này ngươi nói thì đừng lo lắng, An Vương phủ còn có đầy đủ hạ nhân, tuyệt đối sẽ không làm cho Dục nhi có bất kì không ổn nào." Tiểu Thất, có thể chính ngươi cũng không có ý thức được! Ngươi đã bắt đầu có chút tín nhiệm ta...

Nghe được tiếng bước chân hỗn loạn càng ngày càng gần, Kiều Thanh vẻ mặt lạnh lẽo.

"Xem ra bọn họ muốn dùng sức mạnh, Tiểu Thất, ta mang Dục nhi đi trước, tối nay tới đón ngươi." Mạc Hoa Sênh ôm lấy hài tử từ sau cửa sổ nhảy ra, rất nhanh biến mất ở Thanh Lan viện.

Kiều Thanh nhìn món đồ chơi hài tử trên bàn còn bày một đống, hơi hơi sửng sốt một chút, Kiều Chấn Hiên đã sãi bước đi vào.

"Thanh nhi, tổ mẫu ngươi cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi yên tâm, hài tử kia cha sẽ tìm một nhà trong sạch sắp xếp ổn thỏa..." Kiều Chấn Hiên vừa tiến đến liền ngữ trọng tâm trường đối với Kiều Thanh nói.

"Đưa đi." Kiều Thanh cắt đứt lời nói Kiều Chấn Hiên:"Ta đã đem con đưa đi."

"Ngươi..." Kiều Chấn Hiên nhìn Kiều Thanh ngưng vẻ mặt, nhìn lại Thanh Lan viện đã không có hình bóng tiểu hài tử, thần sắc phức tạp thở dài một hơi nói: "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi!" Cuối cùng cũng không còn hỏi Kiều Thanh đem con đưa đến nơi nào.

Ngày xưa trở lại trong Thanh Lan viện, nơi đây còn có một người thân nhân của cô, bây giờ Kiều Dục Tiểu bánh bao rời đi, đột nhiên Kiều Thanh cảm thấy trong lòng vắng vẻ...

"Tiểu thư." Thu Nguyệt ùm một tiếng ở Kiều Thanh trước mặt quỳ xuống.

Kiều Thanh nhàn nhạt nhìn nàng một cái:"Ngươi là người An vương phủ?" Trước chuyện phát sinh bây giờ cô còn gì không hiểu, rõ ràng Thu Nguyệt chính là người Mạc Hoa Sênh an bài vào Thanh Lan viện. Cho nên nhất cử nhất động của cô ở đây đều dưới sự giám thị của Mạc Hoa Sênh, điều này làm cho trong tâm Kiều Thanh rất khó chịu.

"Nô tỳ vào Thanh Lan viện, chính là người của tiểu thư." Thu Nguyệt nói cung kính cúi đầu.

"Lần trước ta hỏi ngươi, Thanh Lan viện có người đến hay không, ngươi nói cho ta biết không có, ngày hôm nay lại tùy tùy tiện tiện đem ngoại nhân dẫn dụ đến, Thu Nguyệt, ngươi là người An vương phủ, chủ tử của ngươi là Mạc Hoa Sênh không phải ta." Kiều Thanh lạnh nhạt nói. Mặc dù không ủng hộ cách làm Mạc Hoa Sênh, thế nhưng dù sao Thu Nguyệt giúp cô rất nhiều, cô không trách Thu Nguyệt, bất quá cũng sẽ không nhận Thu Nguyệt là người của cô.

"Nô tỳ biết sai! Xin tiểu thư trách phạt!" Thu Nguyệt nói trầm giọng.

"Ta không muốn phạt ngươi, đứng lên đi!" Kiều Thanh hơi mệt mỏi xoa trán một cái. Bây giờ cô còn quá yếu, mới có thể bị động như vậy, một nguwòi bên cạnh dùng được cũng không có, nha hoàn bên người cũng có thể phản bội cô, Thu Nguyệt là người của Mạc Hoa Sênh, ít nhất sẽ không hại cô, Kiều Thanh chỉ có thể tạm thời dùng trước rồi.

Nghĩ đến nha đầu phản bội của cô, Kiều Thanh hỏi Thu Nguyệt:"Nhìn thấy Xuân Hoa trở về chưa?"

Thu Nguyệt lắc đầu nói:"Không thấy"

Lúc này, Thu Nguyệt bị đẩy ra, Lan tử khóc trở về, vừa vào cửa thấy Kiều Thanh liền lau nước mắt nói: "Tiểu thư, Xuân Hoa đã chết... Ô ô ô... "

Kiều Thanh tâm cả kinh:"Chết như thế nào?" Lúc này mới thời gian bao lâu, cô còn chưa kịp hỏi Xuân Hoa một câu tại sao muốn phản bội cô, cô ta đã chết...

"Lúc nàng đi ngang qua cái ao không cẩn thận ngã trong nước chết chìm... Ô ô ô ô ô... " Lan tử khóc nói.

Kiều Thanh trầm mặc ngồi ở chỗ đó. Nếu như nói Xuân Hoa chết là ngoài ý muốn thig Kiều Thanh tuyệt đối sẽ không tin tưởng, phía sau người nọ bất quá là giết người diệt khẩu mà thôi.

Kiếp trước Kiều Thanh giết qua rất nhiều người, cô biết mình cũng là người lòng dạ ác độc, nhưng sau đó đi tới thế giới này, cô lại không có dính qua một chút máu tanh, có con nít bên người, cô cảm giác tâm mình đều mềm thêm vài phần. Nhưng Xuân Hoa chết để cho cô hiểu, cái thế giới này nhược nhục cường thực (cá lớn nuốt cá bé) cùng mạng người thấp hèn..

Lúc hoàng hôn phủ xuống, Kiều Thanh một thân một mình ở Thanh Lan viện ăn, cảm thấy nhạt nhẽo vô vị. Cùng hài tử ở chung không quá nửa năm, vậy mà cô đã không quen thói quen một người sinh hoạt.

"Tiểu Thất." Giọng nói rõ ràng nhàn nhạt giống như luôn luôn mang theo một tiếu ý(*), Kiều Thanh lập tức để đũa xuống đứng lên nghênh đón hỏi:"Dục nhi đâu? Có ăn cơm tốt hay không? Có khóc hay không?"

(*) tiếu ý: ý cười 

"Dục nhi ở An vương Phủ, ăn cơm rồi, không khóc." Mạc Hoa Sênh mỉm cười nói.

"Tiểu nhi không có lương tâm, ta nhớ nó như vậy, vậy mà nó lại không nhớ ta chút nào... " Kiều Thanh nhịn không được lầm bầm lầu bầu một câu lại rước lấy một hồi cười khẽ của Mạc Hoa Sênh.

Nhớ mong hài tử, Kiều Thanh cũng không tâm tư cùng Mạc Hoa Sênh so đo:"Chúng ta đi thôi, không phải ngươi muốn mang ta đi xem Dục nhi sao?" Kiều Thanh cơm cũng không có ý định tiếp tục ăn.

"Không vội, ra đi." Mạc Hoa Sênh nhẹ nhàng mà vỗ tay một cái, một hắc y trang phục nữ tử từ cửa sổ nhảy vào, quỳ một chân trên đất cung kính nói:"Chủ tử!"

"Dịch dung thành diện mạo Kiều Thất tiểu thư đợi ở chỗ này." Mạc Hoa Sênh lạnh nhạt nói.

"Vâng!" Nữ tử đứng dậy, liếc mắt nhìn Kiều Thanh, giơ lên một cái gương đồng, sau đó ở trên mặt mình phác hoạ chỉ tiết, trong khoảng khắc Kiều Thanh kinh ngạc phát hiện một dung mạo của mình có chín phần mười tương tự chính là nữ tử xuất hiện ở trước mặt cô, nếu như không phải là người hết sức quen thuộc, cách rất gần nói không có khả năng phát hiện bất kỳ sơ hở nào, ngay cả vết bớt hình hoa hồ điệp trên tai cô cũng bị sao chép.

Đây chính là thuật dịch dung trong truyền thuyết! Quả nhiên thật thần kỳ!

"Nàng gọi là Chung Linh, thuật dịch dung còn có thể nhìn được, thân hình với ngươi cũng rất giống. Tối hôm nay trước hết thay thế ngươi ở nơi này, ngày mai trước hừng đông ta sẽ cho ngươi trở về, sẽ không có người phát hiện. Tiểu Thất, chúng ta đi thôi!" Mạc Hoa Sênh mỉm cười nói.

Hắn đã an bài làm chu đáo, tuy là Chung Linh cũng không biết thói quen của Kiều Thanh, ở trước mặt người của Kiều Quốc Công phủ có thể sẽ lộ ra kẽ hở, bất quá bình thường buổi tối sẽ không có người qua Thanh Lan viện, an bài Chung Linh qua đây chỉ là vì lấy phòng ngừa vạn nhất.

Kiều Thanh thu thập một ít đồ chơi Kiều Dục thích rồi vác trên lưng, theo Mạc Hoa Sênh từ sau cửa sổ nhảy ra ngoài. Thấy Mạc Hoa Sênh dễ dàng phi thân lên tường rào thật cao của Kiều Quốc Công phủ, Kiều Thanh bước chân dừng lại ngẩn người ra đó...

Cô không biết sử dụng khinh công? Kiếp trước cô cũng có võ nghệ cao cường, bất quá đều là lợi dụng một ít đặc thù của vũ khí và công cụ, tuyệt đối bản thân mình là sẽ không bay, mà thế giới này cũng không có không có trang bị của cô. Chỉ dựa vào tay chân cô cũng có thể leo lên, thế nhưng là leo lên đó, tư thế không đẹp không nói, còn rất chậm rất dễ dàng bị người khác phát hiện, đồng thời không phải là tất cả địa phương nào cũng có thể qua...

------ Đề tài lời nói với người xa lạ ------

Con trai đã tới tay rồi, nương tử còn có thể xa sao ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui