Vương Phi! Nàng Háo Sắc

Sáng hôm sau!

Đường lớn…

Tề Vũ Phong cùng hộ vệ tiến cung thỉnh an tự đế Nam quốc. Mặc dù cũng rất lo lắng cho muội muội, nhưng hành trình cũng chẳng thể chậm lại. Chỉ thầm mong kẻ bên cạnh nha đầu kinh có đủ tinh lực cho nàng tra tấn, coi như giúp hắn giữ chân đại phiền toái không người khống chế kia.

Ngoài nhóm hộ vệ theo Tề Vũ Phong cũng nên kể đến nữ tử duy nhất trong phái đoàn. Tố Đình sản khoái dựa lưng ‘phu quân’ của mình mà chả có chút biểu hiện nào ái ngại, cho thấy cường độ mặt dày đã ở cấp báo động mãnh liệt. Mỉm cười nhớ lại lúc tối nàng nghĩ, cũng may sư huynh giúp nàng một phen thoát khỏi sự e dè của ‘ phu quân’ nên hiện tại cơ bản nàng cũng không cần chậm chạp lấy lòng tin của Tề Vũ Phong, mà trực tiếp xem mình trở thành nương tử thực sự của hắn.

Người ta nói ‘ chỉ trong khoảnh khắc đã rõ định mệnh’ Tề Vũ Phong dẹp bỏ sự nghi kị, lần đầu tiên đem toàn bộ sự tin tưởng không chút nghi ngờ cho nữ nhân nhi trong lòng. Chiếc cằm cương nghị nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu nàng, khoảnh khắc đó khiến Tố Đình tim đập liên hồi. Bởi vì Tề Vũ Phong đội mũ che đi gương mặt cùng mái tóc, nên nàng không thể nhìn ra sắc thái hắn lúc này.

Khi thấy hắn trong mơ, nàng chỉ vô tình tâm sự cùng Hàn Lãnh Thiên, nhưng lại nhận được kết quả, trên đời thực sự có người như vậy. Không nói hai lời, nàng tự mình chạy đến Đông Hồ chứng thực. Từ trên tửu lầu nhìn xuống dáng vẻ uy nghiêm cùng đỉnh đạt, khoảng khắc đó trong mắt nàng, những thứ khác không còn tồn tại, chỉ có bóng dáng nam nhân ngự trên khoái mã kia.


Sau khi trở về, nàng tức tốc cùng Hàn Lãnh Thiên xuống núi, không nói hai lời, đồng ý gia nhập Ảnh hội với thân phận Song Ảnh, chuyên cung cấp tin tức nội và ngoại thành. Thực lực thật sự của nàng ngoại trừ phụ thân và tên sư huynh mặt lạnh kia, không còn kẻ thứ ba biết được. Trong thời gian đó, nàng vẫn luôn hi vọng một ngày gặp lại nam nhân nàng khắc sâu tâm trí, và hôm nay, ước nguyện đã đạt thành.

“ Phong…chúng ta đi gặp song thân đi” Tay nhỏ mảnh khảnh nắm nhẹ bàn tay to lớn đang cầm dây cương, Tố Đình gương mặt nghiêm túc nghiêng đầu nhìn Tề Vũ Phong, trong mắt là sự ngây thơ. Mặc dù biết rõ thân phận hắn, nàng cũng chẳng thể dại gì công khai ‘ta theo dõi chàng từ rất, rất, rất lâu rồi’ như vậy kế hoạch thú phu của nàng sẽ bị thất bại.

“ Khi xong việc, ta sẽ! Chờ ta.” Cúi đầu nhìn qua màn che gương mặt nữ nhân trước mắt, dưới ánh mặt trời da nàng trắng noãn, đôi mắt phát sáng khi đưa ra yêu cầu kia khiến lòng hắn như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò. Hắn chưa dám nói ra thân thế của mình, chỉ vì sợ nàng sẽ bị áp lực.

“Ừm! Phong, ta sẽ chờ chàng” Nàng hài lòng gật nhẹ đầu. Trong lòng có biết bao vui sướng nhưng chẳng thể để lộ. Chàng đồng ý? Thực sự đồng ý? Chỉ là bây giờ nàng đã hiểu, vì sao hắn chỉ nói cho nàng biết tên, nhưng chưa từng nói ra thân phận. Không sao cả, nam nhân nàng nhận định cho dù bối cảnh thân thế hùng vĩ ra sao, cũng chẳng thể cản bước chân nàng đến bên cạnh.

Phía sau!


“ Cần công công, người sao vậy?” Tiểu đồng, à không, là tiểu Dương tử bên cạnh Tề Vũ Phong thấy Lão tổng quản công công tay cầm chiếc khăn âm thầm lau nước mắt khiến hắn tò mò. Khi tiên đế băng hà, vị công công này cũng chưa có bộ dạng cảm động đến mức rơi lệ thế này. Vì thế hắn không nén nổi tò mò, cho ngựa đến gần để hỏi.

“ Thấy chủ tử đã tìm được nữ chủ tử, ta có chết cũng có thể bẩm báo với tiên hoàng rồi.” Cần công công gần như nức nở nghẹn nào mà nói. Tiên hậu mất năm năm, ba năm đầu cứ cho là bệ hạ vì mẫu thân mà thọ tang, tiếp theo tiên đế băng hà, bệ hạ lại lấy việc chính trị và thọ tang mà cương quyết chưa muốn lập hậu. Điều này cũng khiến cho lão cảm thấy có tội với tiên hoàng.

“ Cần công công, có lẽ trời xanh thấu hiểu được lòng người!” Tiểu thái giám cũng cùng chung một bộ dáng. Ngước nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, hắn thực sự rất muốn ba quỳ chín lạy để cảm tạ thiên. Hắn cùng lão công công kia có vài lần cố ý chọn nữ nhân tài mỹ song toàn, lén lút tạo ra chút ‘sự cố’ để bệ hạ sủng hạnh các nàng, nhưng nhận lại là những trận đòn nát cả bàn tọa, khiến hai người bọn họ không dám làm bừa.

“Ta thấy, chúng ta nên hảo hảo chiếu cố vị nữ chủ nhân này mới được” Lão công công lời nói nhẹ nhàng nhưng là câu căn dặn. Khó khăn lắm mới được người làm hoàng thượng bọn họ động tâm, dù có liều cái mạng già của hắn cũng phải bảo hộ được nàng. Nếu như để xảy ra chuyện gì, chạy đi đâu tìm được một nữ nhân lợi hại như vậy? Nắm được tình cảm của chủ nhân trong long bàn tay?


“ Dạ, Dương tử đã biết” Tiểu thái giám gật đầu mạnh mẽ. Không phải bọn hắn chưa từng nghi ngờ Tố Đình, nhưng chủ tử đã nhận định, cho dù nữ chủ nhân kia có là ôn thần hay la sát, bọn hắn nhất quyết cũng không chút nào dám không tôn kính. Nếu Tề Vũ Phong biết được suy nghĩ của đám nô tài kia có tức giận hay vỗ tay hưởng ứng sự có mới nới cũ hay không?

Khách điếm!

“Đồng nhi…” Nam Cung Dân tay cầm khay thức ăn, tay đẩy nhẹ cửa bước vào. Chỉ là vừa bước chân tới, liền có luồng sát khí tấn công về phía hắn. Môi nhẹ mỉm cười nghiêng đầu tránh lưỡi kiếm sắc bén kia. Tiểu nhân nhi kia sức hồi phục cũng quá nhanh đi? Hiện tại đã đủ sức xuất thủ đánh người rồi.

“ Vì sao ngươi biết tên ta?” Tề Vũ Đồng mất hứng khi bị đối phương tránh thoát sự tấn công. Dừng động thủ, nhưng vẫn tư thế phòng thủ nghi hoặc nhìn Nam Cung Dân. Chuyện phát sinh hôm qua sau khi bị trúng ám khí nàng căn bản đã quên sạch sành sanh.

Kẻ trước mặt với bộ dáng uy nghiêm, mày kiếm cương nghị, đôi mắt như nhìn thấu hết thảy. Mũi thẳng tắp. Môi mỏng nhẹ nhàng đang mỉm cười. Xem ra là kẻ có thân phận khá cao. Chỉ là… Hắn biết tên nàng ? Xưng hô cứ như rất thân thiết, nếu không theo dõi hay điều tra thì làm sao biết được? Máu nghi ngờ Tề Vũ Đồng phút chốc bộc phát.

“ Nàng đã nói, chẳng lẽ giờ quên?” Nam Cung Dân chớp mắt, giả bộ vừa đưa ra gương mặt vô tội ám chỉ ‘Nàng đổ oan cho ta, ta ủy khuất” ngoài mặt thì như vậy, nhưng trong lòng hắn cười thầm, xem ra nàng đã hồi phục sáu đến bảy phần rồi. Lại liếc mắt nhìn bộ dạng nghi hoặc của nàng, hắn căn bản đang giả nai để lừa cừu non.


“ Có sao? Vì sao ta không nhớ?” Thả lỏng tư thế phòng thủ, gương mặt cúi xuống, mày nhẹ chau lại, như cố nhớ lại kí ức hôm qua. Nàng sáng nay tỉnh dậy, y phục chỉnh tề, ngoài cái bụng đang đói meo thì tất cả điều ổn. Cũng chẳng thấy sự bất thường nào ngoài vết thương bị trúng hôm qua. Chút đề phòng cuối cùng cũng bị lãng quên.

“ Nàng đói rồi, lại đây ăn đi” Nam Cung Dân thấy Tề Vũ Đồng không đề phòng mình nữa nhẹ nhàng đem khay thức ăn để lên bàn. Như cố ý lại tỏ ra vô tình nắm tay nàng kéo lại ngồi xuống bàn. Còn giúp nàng đem thanh kiếm để vào vỏ đặt kế bên. Không chút e dè cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào chén cho nàng. Ân cần săn sóc một cách chu đáo.

Tề Vũ Đồng ngơ ngác làm theo. Thực sự nàng cũng đã đói, không nói hai lời, cầm chén bắt đầu ngoạm. Chiếc mày xinh xắn vẫn như cũ chau lại. Hình như nàng đã quên điều gì đó rất hệ trọng, mà hình như bụng đói khiến đầu óc nàng trống rỗng, chẳng nghĩ được điều gì.

“ Đồng nhi, Hôm qua nàng chưa trả lời, song thân nàng hiện đang ở đâu?” Nam Cung Dân thấy Tề Vũ Đồng rất chú tâm vào ăn uống, tay hắn cũng không quên gắp thức ăn thêm vào chén nàng, âm thanh dụ hoặc bắt đầu điều tra. So với việc vào cung diện thánh, thì vết thương nữ nhân nhi này quan trọng hơn. Mà trên hết thảy, hắn muốn biết nàng đang sinh sống nơi nào, để tiện bề tới bắt người về làm thê tử.

“ Phụ mẫu ta… đã mất” Tay dừng lại, rồi buông hẳn đũa. Tề Vũ Đồng cúi mặt, che giấu hơi sương đang dâng tràn trong mắt. Nàng là công chúa duy nhất của tiên hoàng và tiên hậu Đồng Hồ, nên được cả hai vô cùng sủng ái. Khỏi nói các ca ca nàng yêu thương nàng nhiều thế nào.

Trừ đại ca Tề Vũ Phong hiện đang làm hoàng đế và Nhị ca là nhị vương gia Đông quốc thì, tứ ca bị trúng độc chết, Tam ca, ngũ ca mất từ khi nàng chưa chào đời. Lục ca bị bệnh từ nhỏ, cũng không qua khỏi khi tuổi đời mười lăm. Mà khi nàng mười tuổi, mẫu hậu bị người hại chết, mười ba tuổi phụ hoàng cũng mất. Hai ca ca đồng thời rất yêu thương nàng, nhưng vẫn thiếu tình yêu thương của phụ mẫu, khiến nàng có tâm trạng giống như một cô nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận