-Nói thực với vị têu soái ca ca này ,ta đương nhiên biết đường đến phủ của ta...àk nhầm của nhị tiểu thư của Dương gia này.Có điều huynh có thể bỏ thanh kiếm rời khỏi cái cổ của ta được chứ,rất có áp lực nga......._Nàng đua tay đẩy dần thanh kiếm ko có mắt này tránh xa khỏi cái cổ chưa muốn tạm biệt ,chưa muốn xa lìa của nàng
-Hừ.Ngươi đừng nhiều lời.Đao kiếm vô tình .Mau dẫn_Chưa để thanh kiếm rời xa cổ nàng được 1cm ,thanh kiếm đã để lại trên cổ nàng một đường dài................
-Áh....được ..được ...nhưng ta chỉ hướng dẫn đường tới phủ,ko tiện dẫn ngươi đi (Đã bị uy hiếp còn tiện vs chả ko tiện>>>Pó tay).Ta nghĩ đại ca tiêu soái ,anh tuấn hót cứt ...ák nhầm hót boy còn bận việc đại sự ko chấp ta đâu ha,ta sợ việc của huynh sẽ lỡ.Ta chỉ đường cho ngươi nèk,ko nói lại đâu đấy......... :D
-Hảo.Ngươi mau nói._(nở nụ cười nhếch mép)_Âm giọng toát lên vẻ lạnh lẽo-nhưng sao ta lại ưng thuận nhỉ???? (Sao huynh dễ tin wá dzị...Hài)
-Được.Nghe cho kĩ,vểnh lỗ tai ra mà nghe : - Huynh trèo qua tường này,đi thẳng 4 bước quẹo trái ,đập đầu vào tường rẽ phải,tiến 5 bước lùi 6 bước.tiếp đó quay phải sang trái đâ vào gốc cây rẽ trái rồi tiếp tục rẽ trái rồi rẽ trái cuối cùng quẹo phải đi thẳng lọt cái hố .Ok tới nơi._ Hắn đổ mồ hôi lạnh (⊙﹏⊙|||)
~ Nàng nói một lèo........... với tốc độ áng sáng ,chưa để hắn kịp phản ứng,(ú ớ còn chưa ra ) nàng nhanh chóng cầm tay của Tiểu Ái chạy tót vào trong màn đêm đen nghịt.
-Hừ_Hắn hừ lạnh một tiếng. -Tên tiểu tử thật ma lanh.
-Hảo!ta tin ngươi lần này,đi theo lới chỉ dẫn của ngươi_Hắn có trí nhớ siêu phàm chỉ cần nghe một lần là có thể nhớ ngay ko sót một chữ.Đi theo sự chỉ dẫn của nàng ,hắn đã bắt đầu hối hận.Chưa bao giờ hắn từng hối hận về bất kì quyết định nào hắn đưa ra.Nhưng bây giờ hắn thấy hối hận cực kí,hối hận kinh khi đã nghe theo lời của nàng => là cho hắn suốt đời ko quên
.........................................................................................................................................
Nàng cắm đầu cắm cổ chạy xa Dương phủ được một đoạn khá xa,mới dừng lại .Tiểu Ái và nàng hít lấy hít để ko khí như chưa hề được thở :v
~~-May.....may.. ...quá... phù...phù may...mà...mà hắn ko đuổi theo kịp .Hên toá. (Xí ngườ ta ko thèm đuổi thì có)
-Tiểu thư...mệt quá..nghỉ ...nghỉ một chút,em sắp không nói ko ra hơi nữa rồi....-Mà tên nam nhân lúc lẫy thật đáng sợ ,may mà tiểu thư kéo em chạy khỏi chắc em chết tại chỗ luôn quá.Mà tiểu thư chỉ đường cho nam nhân đó đi đâu dzậy???
-Há há!Đi ta cùng kiếm một khách điếm qua đêm ,nơi này vẫn còn nguy hiểm.Trên đường đi ta sẽ kể cho em nghe.Đảm bảo giờ đây hắn ta đang .............há há.......buồn cười chết ta.Haha
-????
Tại chỗ của hắn ,Một tiếng gầm phát ra ghê người.-Chết tiệt.Nam nhân đáng chết cư nhiên giám lừa ta .Đi theo lời tên nam nhân đó mà ta gần như mất luôn thể diện của Vương gia 20 năm qua ta gầy công gây dựng.Ta thề ko bắt ngươi trả mối nhục này ta ko còn là Vương gia của Vân Phong quốc-Âu Dương Lãnh Phong. _Chẳng là huynh ấy đi theo lời Linh nhi quẹo ,quay mấy lần cuối cùng cũng đến nơi nàng ta chỉ là phủ của nhị tiểu thư tức là nàng ýk,lại là một căn nhà cực nhỏ đen thui không một bóng người.Nhưng thật kì lạ,trên đường đi hắn không gặp một tên thị vệ,lính canh ,nha hoàn....nói chung ko thấy bóng người .Càng lúc hắn càng tới gần ,một mùi hôi thối bốc lên nồn nạc.Hố xí...ko sai,chính là cái hố xí mà nàng coi là phủ của nhị tiểu thư chỉ cho hắn.Hắn biết mình bị hố àh bị lừa định xoay người khinh triển khinh công.Nào ngời ko theo như dự tính .Hắn đã....đã giẵm nhầm phải vỏ chuối vứt thủ phạm ko ai khác,chính là nàng.Đặt vỏ chuối ngay gần cửa,khó ai mà tránh được .Điều gì đến thì sẽ đến,hắn đã lao thẳng vào nơi huy hoàng đó khi ko giữ được thăng bằng.(Mất hết cả hình tượng_ôi xấu hổ quá đê).
Cả người bốc lên một mùi thối xộc thẳng vào thính giác.Chưa kịp hoàn hồn.Thình lình tên cận vệ của hắn-Thiên Hàn xuất hiện.Thiệt là không có cái lỗ nào chui xuống ngoài............
-Thưa vương ...._chưa nói xong Thiên Hàn bất giác đưa tay lên mũi che cái mùi thiêng liêng này
Vì hành động này của Thiên Hàn là cho hắn thẹn quá hoá giận.Dồn tất cả những kìm nén xông thẳng vào Thiên Hàn tội nghiệp.
-Hành động gì vậy??ngươi mau bỏ tay xuống cho ta.Việc ta sai ngươi là tới đâu rồi sao giờ ới xuất hiện.
-Dạ.Bẩm vương gia .Việc vương gia sai thuộc hạ làm đã xong.
-Hảo.Mau nói!
-Vâng-Thuộc hạ đã tìm được đường tới phủ của vương phi nhưng thấy mọi người nhốn nháo ,thuộc hạ đã thăm dò được vương phi đã bỏ trốn hiện ko ở trong phủ .Dương Thừa tướng đang huy động toàn bộ gia đinh,lính gác.......đi tìm vương phi về .
-Hừ.Bỏ trốn!Ngươi đã nguyện ý gả cho ta mà bỏ trốn.Thật nực cười,trên đời này chỉ có ta được quyền quyết định,nếu không cần thì lập tức huỷ bỏ chứ ko thể để cho ngươi tự quyền quyết định được._Thiên Hàn Ngươi mau Kiếm nữ nhân đó về đây.Ta muốn xem xem bản lĩnh của nàng ta như thế nào.
-Rõ!Thưa vương gia_phốc một cái đã không còn nhìn thấy bóng người đâu nữa.
-Kể ra cũng ko uổng công ta tới đây,nhưng.....chuyện này ta nhất thiết ko bỏ qua.Trước hết phải về khách điếm tắm rửa cho biến mất cái mùi kinh khủng này
-Ha ha ha ha.chắc chắn bây giờ hắn đang ................tận hửơng hahahaha
-Tiểu....thư....thật quậy phá .Lúc nào cũng đặt vỏ chuối ở đó.không ngờ lần thứ 5 mà vẫn hiệu nghiệm.Tiểu thư làm em cười chảy ra nước mắt luôn rồi.hahahaha
-Chuyện.Ta mà lại.Thông minh-dễ thương-xinh đẹp chỉ có ở Dương Tiêu Linh Đệ nhất thiên hạ ta thôi Há hÁ há.(Nổ bay nóc nhà người ta luôn rồi đó má ơi.Xuống dùm con cái)
-Tiểu thư là số 1_Bắt chiếc mỗi lần nàng khen ai đều dơ ngón tay cái ra,lần này cũng vậy.Tiểu Ái dơ ngón tay ra làm động tác 'Người là nhất' khiến cho ai đoá đang hứng khởi trở nên điên loạn @@(ko kiềm chế được cảm xúc)
Nàng chạy tới ôm chặt Tiểu Ái hô to-"Ta yêu em quá đi"_còn moaz moaz mý phát vào má,làm người ngoài ko biết liền tưởng hai người bị lest ko chừng.
Cuối cùng một ngày dài đã trôi qua,nàng và Tiểu Ái vì quá mệt nên ngủ thẳng một mạch trong tâm trạng vui vẻ mà không biết chuyện gì sẽ xảy ra và đón tiếp 2 ngưới vào ngày mai.