Loại chuyện vừa bẩn thỉu vừa trẻ con như vậy mà nói là do Tam tiểu thư chỉ đạo, quả thật họ cũng không nghi ngờ được.
Đại Xuân vừa khóc vừa chảy nước mũi, trong lòng vừa kinh hãi vừa sợ hãi, tại sao mình lại thật sự khai ra Tam tiểu thư chứ?
Khi Đại Xuân nói ra điều này, Lục Chiêu Linh đã thu tay lại, lùi hai bước và nhìn nàng ta bằng ánh mắt ghê tởm, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay về phía Thanh Âm.
Thanh Âm nghiến răng, thả Đại Xuân ra.
“Ta còn chưa ăn sáng.”
Ánh mắt Lục Chiêu Linh lướt qua từng khuôn mặt, dừng lại trên mặt của Quế thím.
Quế thím bắt gặp ánh mắt nàng, tim bỗng đập nhanh hơn.
Tại sao lại nhìn mình?
Lục Chiêu Linh đã giơ tay chỉ nàng ta, “Ngươi tên là gì?”
“Nô tì...!nô tì tên là A Quế, mọi người thường gọi là Quế thím...” Quế thím luôn cảm thấy Lục Chiêu Linh có chút đáng sợ.
Một cô nương từ nông thôn đến, sao lại dám cùng một tỳ nữ đối đầu với cả đám người của họ?
Hơn nữa, vừa rồi còn khiến Đại Xuân nói ra sự thật!
Nhị tiểu thư, nàng thật sự là Nhị tiểu thư sao? Hay là trên đường về kinh thành đã qua vùng núi hoang vắng nào đó và bị oan hồn chiếm mất thân xác?
Ý nghĩ này vụt qua trong đầu khiến Quế thím tự làm mình sợ đến tái mặt.
“Ngươi đấy, trong bếp còn gì ngon thì mang ra cho ta.”
Trong mắt Lục Chiêu Linh, trên mặt của Quế thím lờ mờ phủ một lớp tử khí.
Hơn nữa, đây lại là người nhát gan, chắc hẳn giỏi việc bợ đỡ người khác.
Trong bếp quả thật vẫn còn một ít tổ yến chưng táo đỏ.
Sáng nay phu nhân và đại tiểu thư, tam tiểu thư đã dùng trước một ít, phần còn lại để hầm nhỏ lửa đến trưa.
Ngoài ra, trên bếp còn giữ ấm một số món điểm tâm, để phòng khi chủ tử bỗng thèm ăn hoặc đói bụng, có thể lót dạ bất cứ lúc nào.
Nhưng những thứ này vốn không đến lượt Lục Chiêu Linh.
Nếu đưa nàng, thì sao có thể ăn nói với phu nhân và đại tiểu thư?
“Những món đó vốn là của phu nhân và các tiểu thư...”
Quế thím chưa nói hết câu đã thấy Lục Chiêu Linh mỉm cười lạnh lùng.
“Thanh Âm, đánh đi.” Nàng nói.
Quế thím lập tức đưa tay che mặt, không thể để bị đánh nữa, đau lắm!
“Ta sẽ đi lấy ngay!”
Sắc mặt trắng bệch, Quế thím vội vàng chạy vào bếp, tay run rẩy, dọn hết phần tổ yến táo đỏ còn lại và các món điểm tâm, cho vào giỏ thức ăn, mang ra đưa cho Thanh Âm.
Lục Chiêu Linh cầm lấy, nhìn Đại Xuân một cách mỉa mai, “Ngươi đã biết đây là phủ Lục, vậy bản tiểu thư sẽ bán ngươi đi.
Trước khi bán, hãy rửa cái miệng dơ bẩn đó.
Thanh Âm, tát miệng hai mươi cái, sau đó bán nàng đi!”
Sắc mặt Đại Xuân tái nhợt.
“Nhị tiểu thư, cô không thể...!A!”
Chưa nói hết câu, Thanh Âm đã cầm chiếc muôi gỗ, mạnh mẽ đánh vào miệng nàng ta.
Hai mươi cái, như mưa rơi gió cuốn, xong rồi thì miệng Đại Xuân đầy máu, còn rụng luôn bốn cái răng.
Những người khác đều co rúm lại, sợ đến mức run lẩy bẩy.
Lục Chiêu Linh liếc nhìn họ.
“Muốn cáo trạng thì cứ việc.
Nhưng chiều nay ta có thể cho Thanh Âm quay lại tiếp tục đánh các ngươi.
Hiểu chuyện thì chuẩn bị cơm trưa và tối cho tử tế vào.”
Nói xong, nàng mang giỏ thức ăn rời khỏi bếp, còn Đại Xuân bị Thanh Âm lôi đi.
Quế thím mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Lục phu nhân và Lục Chiêu Vân rất nhanh đã nghe tin về chuyện ở bếp.
“Thật quá đáng! Nó dám làm như vậy!” Lục phu nhân giận dữ vỗ bàn.