"Tiểu thư, công tử đến giờ dùng điểm tâm rồi"
"Được rồi" Hàn Thiên mở mắt rồi phun ra hai chữ cho người hầu kia mau im lặng, vì tối qua Hứa Linh cùng Hàn Thiên đã rất mệt nên hôm nay có chút dậy trễ.
"Nương tử nàng dậy nổi không" Hàn Thiên ân cần hỏi han cô vợ.
"Chắc chàng mang thức ăn vào cho ta đi"
"Được rồi nằm ngủ tiếp đi" Hàn Thiên mặc y phục chỉnh tề rồi đi ra phòng cùng ăn điểm tâm với mọi người. Thấy không có Hứa Linh, Hạo Nghiên lo lắng:
"Hoa Ngạn sao không đi cùng"
"Nàng ấy có vẻ mệt lát nữa con mang đồ ăn cho nàng"
Cuộc nói chuyện kết thúc ở đó mọi người nói về câu chuyện khác, sau khi dùng xong Hàn Thiên cho a nha mang điểm tâm đến phòng nàng, còn Hàn Thiên thì phải ngồi bồi chuyện cùng nhạc phụ đại nhân.
...Tại phòng Hứa Linh...
"Tiểu thư điểm tâm đã mang tới"
"Vào đi" lúc này Hứa Linh có vẻ bệnh thật sự không khí trong phòng cũng theo nhiệt độ người tăng nhanh.
"Tiểu thư có sao không, để con đi báo cho lão gia"
"Không cần, mà a nha của ta đâu, tại sao lại là ngươi" Hứa Linh thấy a nha của Hoa Đổng cũng có chút ngạc nhiên.
"A nha của tiểu thư đã cho về hai hôm nhà vì có việc, đây là điểm tâm, còn đây là chút nhan thơm cho tiểu thư"
"Được rồi lui đi"
...Trong phòng mùi hương lan tỏa Hứa Linh đã đỡ mệt đi phần nào...
"Nương....." chưa kịp nói dứt câu vừa mở cánh cửa ra đã có một cái khăn tẩm ướt bay về phía Hàn Thiên với mệnh lệnh "Cẩn thận mùi hương" ngay lập tức Hàn Thiên hiểu ý rồi chạy ngay đến cạnh Hứa Linh.
"Trong nhan có độc, chàng đem chôn nó đi" vừa nói Hàn Thiên đem đống nhan đi thủ tiêu.
"Ai làm, mà nàng có sao không"
"Chàng biết mà hỏi ta làm gì, ta có uống dược rồi"
"Lần này nàng muốn ta xử hay vẫn là nàng"
"Chàng xem thường ta à, tối nay rồi biết" rồi ột cái gõ đầu.
Tối hôm đó Hứa Linh đã khỏi bệnh nên có thể ra ngoài dùng cơm tối với mọi người, nhưng riêng ai đó thì ghen ghét cái sự sống còn của nàng. Trong buổi cơm mọi người vui vẻ nói chuyện với nhau người này gắp người kia gắp cuối cùng chén của Hứa Linh đã đầy ắp đồ ăn.
"Tỷ tỷ tiện đây mụi cảm ơn tỷ về chuyện nhan thơm nhờ nó mà mụi đã khỏe lên rất nhiều"
Hoa Đổng giật thót mình làm rơi cả cọng rau trên đũa: "Không có gì tỷ mụi với nhau mà"
Dùng xong bữa Hứa Linh và Hàn Thiên trở về phòng ngồi trên bàn trà nhâm nhi tách trà nóng cùng một ít bánh đậu xanh: "Chàng ta có chuyện cần bàn" cả hai thì thầm to nhỏ gì đó rồi cười to.
...Tại phòng Hoa Đổng...
"Hoa Đổng ta vào được chứ" Hàn Thiên đến gặp Hoa Đổng về chuyện lúc sáng.
"Được chứ chàng vào đi" bộ dáng ỏng ẹo làm Hàn Thiên cũng phải ghét thêm.
"Chuyện hồi sáng ta cũng không biết nói gì hết, còn nàng nàng muốn gì ta có thể cho" Hàn Thiên nói xỏ mà Hoa Đổng không hề hay biết. Lúc này Hoa Đổng đi tới gần dùng cánh tay choàng nhẹ lên vai Hàn Thiên dùng những lời mị hoặc: "Ta chỉ cần chàng thôi" nói rồi những ngón tay của ả luồng trong y phục của Hàn Thiên.
"Nàng có chắc không?" Hàn Thiên nở nụ cười với Hoa Đổng làm ả bối rối mặt mũi. Trong tâm trí Hoa Đổng: 'Hàn Thiên bây giờ đã thuộc về ta' rồi ả ta cười khẩy nhưng đã thõa nguyện
Bỗng nhiên cánh cửa mở một cách thô bạo phát ra một tiếng "RẦM" lớn, nhìn thấy cảnh tượng khó coi đó Hoa Đổng cũng không chịu thua: "Tỷ cùng Hàn Thiên có việc mụi không nên vào làm gián đoạn" nói rồi ả ta tiếp tục công việc sờ soạn của mình. Cánh tay của ả bị Hàn Thiên giữ chặt đến phát điếng.
"Được rồi nàng muốn ta?" Hứa Linh lúc này ngồi xuống cạnh bàn tự rót một chén trà vừa xem kịch hay.
Thấy Hoa Đổng mặt mũi xanh mét đã vậy tay còn bị nắm rất chặt nên nói tiếp: "Chuyện hôm nay ta đến là để giết chết ả tiện nhân như ngươi" lúc này Hứa Linh mới chen vào: "Ấy ấy giết rồi còn gì là vui" nói rồi Hứa Linh đứng dậy đi vòng qua chỗ của Hoa Đổng đang đứng rồi "CHÁT" một cái tát trời giáng làm ả ta chảy cả máu miệng.
"Nhan ngươi đưa tới công nhận giúp ít cho ta thật nhưng muốn giết ta thì lượng độc đó quả thật còn rất ít" cảnh tượng lúc này Hứa Linh như một con người tàn ác khiến Hoa Đổng phát khiếp.
"ĐÂy chỉ là lời cảnh báo của ta nên khôn hồn thì đừng làm gì dại dột" vừa nói vừa tiến gần về phía Hoa Đổng đang ngồi phệt dưới sàn, Hứa Linh lại gần hơn nữa thì thầm vào tai của Hoa Đổng: "Nghe cho kĩ đây ta không phải Hoa Ngạn, Hoa Ngạn mà ngươi giết đã chết cách đây năm năm rồi, ta là Hứa Linh người sẽ giúp mụi ấy báoo thù" "muaaahahaha" Hứa Linh đứng dậy cười lớn vừa cười vừa bước ra khỏi phòng. Chỉ còn Hoa Đổng ngồi dưới sàn mắt thì trợn trắng miệng thì lẩm nhẩm câu gì đó rồi ôm đầu hét lớn.
Về đến phòng thì Hứa Linh đi tắm vì không chịu được sự ô uế trong phòng của Hoa Đổng và bắt Hàn Thiên cũng phải tắm mới cho ngủ