Lưu Thiện nhanh chóng về lãnh phòng khóa cửa lại, Hoàng Ly đương nhiên là không dám bước vào, đành đứng ngoài cửa. Nhưng hắn nghĩ nàng sẽ quan tâm sao? Lưu Thiện nàng cư nhiên an lành thoải mái ngủ một giấc, chỉ tội cho Hoàng Ly hắn cả đêm ngủ ở ngoài cửa.
Sáng hôm sau, nàng dậy sớm bước ra khỏi phòng thấy một tên đáng ghét đang nằm ngủ thì đá hắn một cái. Hoàng Ly đang ngủ, bị kinh động bèn thức giấc, mang theo ánh mắt đầy sát khí Ly vương là xem kẻ nào to gan dám phá giấc ngủ của hắn. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Lưu Thiện thì sát khí cũng theo đó mà biến mất thay vào đó là một nụ cười. Hắn vội vàng đứng dậy đi theo sau nàng hỏi
- Thiện Thiện a, tối qua tại sao nàng lại không cho ta vào phòng, ta ngủ ở ngoài cửa người rất đau a! – hắn ủy khuất nhìn nàng.
Lưu Thiện nhìn Hoàng Ly nhếch một nụ cười khinh bỉ
- Mặc kệ ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm? Ly vương ngài có tẩm phòng xa hoa lộng lẫy hà tất phải hạ mình đến nơi lãnh phòng tồi tàn mà trước đây ngài chán ghét, hửm?
Lời nói ra quả là cay độc, Hoàng Ly vừa lúc nãy trong lòng còn vui vẻ vì được ở cạnh nàng thì giờ đây lại vô cùng đau đớn. Hắn cũng biết hắn là tổn thương nàng sâu đậm, nhưng hắn đã biết lỗi rồi, cho nên mỗi lần nàng nhắc lại chuyện trước kia thì lại làm cho Hoàng Ly chán ghét bản thân, chán ghét tại sao lại đối xử với nàng như vậy. Phất tay áo hắn lẳng lặng bỏ đi. Lưu Thiện thấy hắn đi thì trong lòng nhẹ nhõm, nàng còn chưa muốn bị hắn phiền chết a.
Cứ nghĩ là tên Hoàng Ly ngu ngốc đó sẽ không làm phiền Lưu Thiện nàng nữa. Nhưng khi nàng vừa dùng xong ngọ thiện thì bỗng dưng tên quản gia trong phủ lại cư nhiên mang theo một đoàn tì nữ. Lưu Thiện còn chưa cho phép thì hắn đã vào lãnh phòng của nàng. Đoàn tì nữ đó mang theo vải vóc, y phục, son phấn, trang sức....
Quản gia, vạn phần cung kính lãnh lễ với nàng
- Lão nô, tham kiến vương phi!
Lưu Thiện nhìn hắn, mâu phượng nhíu lại. Tên quản gia này vốn không biết cái gì gọi là liêm sỉ hay sao? Nhớ lúc trước hắn đã sỉ vả áp bức Lưu Thiện bao nhiêu. Đến cơm còn không muốn cho ăn, bây giờ lại cư nhiên gọi một tiếng vương phi nghe thật thuận tai.
- Ân? Vương phi? Ta thực không dám nhận đại lễ của tổng quản rồi!
Hắn biết Lưu Thiện vẫn còn nhớ chuyện trước kia, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội
- Vương phi, trăm sai ngàn sai là do lão nô sai, xin vương phi rộng lòng bỏ qua cho tiểu nhân!
Nàng không thích cảnh giả tạo như thế, phấp tay nói
- Miễn đi, ngươi đến đây nguyên có việc gì?
Quản gia nghe nói mừng rỡ, đứng dậy cung kính nói
- Vương gia người có lệnh mang những thứ này cho người! – nói rồi hắn dịch sang một bên để cho Lưu Thiện thấy được những kiện vải vóc lụa là...
Sau đó hắn nói một mạch dài
- Vương gia tặng cho vương phi năm mươi vóc tơ lụa, hai mươi bộ y phục, son phấn ba mươi hộp, trang sức mười bộ! Ngài nói nếu vương phi có cần thì đưa thêm!
Lưu Thiện nghe xong khóe môi giật giật, có phải là hoàng đế ban thượng cho phi tử đâu mà phải đọc lên như vậy nhưng trên hết là nàng không cần mấy thứ này. Lấy tay day day trán, Lưu Thiện phẩy tay ra lệnh
- Mang đi hết, ta không cần!
Tên quản gia lộ ra vẻ khó xử
- Vương phi, người cũng đừng nên làm khó lão nô! Lão biết ăn nói như thế nào với vương gia?
Lưu Thiện sẽ quan tâm sao? Đương nhiên là không rồi, thuận tay nhấc chén trà lên uống một ngụm. nàng nói
- Đó là chuyện của ngươi cư nhiên không liên quan đến ta!
Quản gia nhìn nàng bằng ánh mắt cầu xin hồi lâu, nhưng không thấy Lưu Thiện đáp lại hắn đành phải đem những thứ đó đi. Nhưng vừa đi được mấy bước đã bị nàng gọi lại
- Ngươi tính toán một phen xem tất cả ở đây đáng bao nhiêu ngân lượng! – Lưu Thiện thong thả nói
Hắn nhìn Lưu Thiện bằng ánh mắt kì quái nhưng rồi cũng làm theo, bảo người mang bàn tính đến hắn nhìn từng món hàng mà cẩn thận tính toán. Lưu Thiện nhìn hắn cười lạnh. Mấy cái thứ linh tinh rắc rối thế này, nàng đương nhiên không cần, thứ nàng cần là ngân lượng a. Quản gia đã tính xong, ngước mắt lên cung kính báo
- Bẩm vương phi, tất cả chỗ này vừa vặn là năm mươi vạn lượng!
Lưu Thiện mở to đôi mắt xinh đẹp, oa năm mươi, năm mươi vạn đấy. Lần này Lưu Thiện này hời to rồi. Nàng khoan thai nói với hắn
- Chỗ này tất cả cái nào ta cũng không cần, liền đem ngân lượng ra đây!
Quản gia sắc mặt chuyển sang tái xanh, run rẩy nói
- Chuyện này..... chuyện này..... lão nô e là không được a!
Nàng đang vui vẻ trong chốc lát tràn đầy sát khí, gằn
- Ngươi_nói_gì?
Hắn sợ đến xanh mặt vội vàng ngậm miệng lại, nhưng may thay lại có một giọng truyền đến vừa khéo cứu hắn một mạng
- Trương Phúc, ngươi lui trước đi! – giọng nói này ngoài vương gia ra còn ai có thể gọi hắn như vậy.
Hắn nghe vậy trong lòng cực kì vui mừng vì đã tránh được một kiếp nạn. Vội vàng lui đi, hắn đi rồi Lưu Thiện mới nghĩ đến, giờ nàng mới biết được hắn tên Trương Phúc. Sau này cư nhiên phải cố nhớ. Lưu Thiện nghe tiếng người vọng đến
- Nàng cần ngân lượng để làm gì?
- Ngươi, nhàn rỗi quá rồi à? Mang một đống đồ linh tinh đến chỗ ta để làm gì? – Lưu Thiện không thấy thì thôi, nàng mà nhìn thấy hắn đầu tiên là muốn mắng cho Hoàng Ly một trận.
- Đồ linh tinh? Không phải nữ nhân nào cũng thích những thứ này sao?
- Đừng đem ta đánh đồng với cái đám nữ nhân của ngươi! – nàng tức giận nói.
- Được, ta đương nhiên sẽ không đem nàng đi so sánh với ai! Bảo bối của ta nhất a! – Hoàng Ly vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Lưu Thiện tiện tay ôm nàng một cái.
Nhưng là ai đó bị nàng hung hắn đá một cái từ trên ghế ngã xuống đất ói máu. Hoàng Ly ngước lên hắn thấy nàng đang cười, cười rất tươi hắn quan tâm chăm sóc tặng đồ vật cho nàng chưa lần nào thấy Lưu Thiện cười vui như vậy. Thì ra nàng hận hắn như vậy, trong lòng Hoàng Ly bây giờ như có vạn mũi tên đâm vào tim hắn, chỉ cần hành hạ hắn nàng liền vui sao? Được Ly vương hắn sẽ hảo hảo tự nguyện cho nàng hành hạ. (eo anh bị thích sm a)
_mèo_