Lưu Thiện mỉm cười nhìn Kim Hi Vân, nàng thầm nghĩ tên này ngốc thật, vừa mới đả kích vài câu hắn đã nóng đến như vậy, để xem ta chỉnh ngươi như thế nào. Nàng giữ nguyên nét cười trên mặt, nói:
- Nghe nói thành chủ đây tửu lượng rất tốt, nếu muốn Mân Côi chi bằng cùng ta thi uống rượu, nếu ngài thắng ta sẽ cho Mân Côi đi theo ngài.
Kim Hi Vân cười nhạt, nữ nhân ngu ngốc này ai cũng biết hắn có danh hiệu "Ngàn chén không sai' muốn đấu với hắn quả là không biết tự lượng sức. Tuy là trong lòng nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn nhã nhặn bảo:
- Chẳng hay tiểu thư đây là...
- Ta là một trong những chủ nhân ở đây. - Nàng mỉm cười đáp.
Hắn giả vờ ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Vậy đây là bà chủ rồi, thất kính thất kính. Nhưng nàng vừa nói là một trong những chủ nhân tất là còn chủ nhân khác. Nếu như người kia không đồng ý cho Mân Côi đi cùng ta thì sao? Haizz, thật xin lỗi ta không làm một vụ mua bán mà không nắm chắc phần thắng. - Kim Hi Vân thở dài bất đắc dĩ.
Hừ, tên chết tiệt không còn giả vờ, đồ cáo già gian xảo. Nếu hôm nay ta không dạy ngươi một bài học thì tên họ ta viết ngược lại, Lưu Thiện mỉm cười nham hiểm.
- Điều đó xin thành chủ an tâm ta đã hứa ắt sẽ làm được. Nhưng mà nếu ta thắng thì sao? - Lưu Thiện hỏi.
Kim Hi Vân nhếch mép cười nhạt, hắn mà sao lại thua được chứ nhưng nếu nàng muốn thì hắn cũng là cho nàng vui lòng:
- Nếu ta thua, nàng muốn gì cũng được.
- Nói vậy, nếu ta thắng ta muốn cả chức chủ nhân Kim Hi Thành cũng được à?
- Đúng vậy. - Kim Hi Vân mỉm cười một cách ngạo mạn.
- Nhưng mà tiếc thật, ta lại không có chút hứng thú nào với chức thành chủ. Nếu ta thắng thì thành chủ đây chỉ cần cho hàng hóa của ta có thể thông thương qua lại ở Kim Hi thành là được rồi. - Lưu Thiện khẽ cười đề nghị.
- Hóa ra là việc nhỏ này, không thành vấn đề. Nhưng trước hết bà chủ đây phải thắng ta đã. - Hắn đáp.
- Nếu vậy thì chúng ta cần phải kí khế ước. - Nàng ra hiệu cho người mang văn phòng tứ bảo lên.
Kim Hi Vân nhíu mày, hắn đường đường là thành chủ chẳng là lại không không giữa lời đến mức cần phải viết kế ước ư? Như đọc được suy nghĩ của hắn, Lưu Thiện nói:
- Thành chủ đừng nóng giận, đây là thói quen của ta cũng là thói quen của một người kinh doanh mà đúng không? Thành chủ thông minh như vậy không lẽ không hiểu được chân lý đó.
Hắn nhìn nàng không đáp, sau này hắn thường hay hối hận vì đã kí cái kế ước đó. Nếu không cuộc đời của hắn đã không rẽ sang cái hướng không thể quay đầu lại rồi. Sau khi kí xong, Lưu Thiện đứng lên xoay người đứng lên:
- Thành chủ, việc quan trọng như thế không thể ở một nơi ồn ào như vậy, chi bằng ta cùng ngài lên tầng trên đi.
Kim Hi Vân vừa xoay người bước đi theo Lưu Thiện thì có một tiếng nói kéo hắn trở lại.
- Chậm đã.
Người nam tử tay cầm bình bạch ngọc, mái tóc có chút đỏ ngồi bàn bên cạnh nãy giờ lên tiếng. Lưu Thiện quay lại nhìn hắn tính kế tên thái tử của Hỏa quốc này rảnh rỗi đang tìm chuyện chơi à? Được ta sẽ cho ngươi chơi thỏa thích. Nàng bước lại gần hắn hỏi:
- Chẳng hay công tử đây là ai?
Nam tử chả thèm ngước lên nhìn nàng, nói:
- Ta là Bạch Thuyên.
Cái gì mà Bạch Thuyên chứ? Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao? Nhìn qua cũng biết không phải người bình thường rồi. Tuy là nghĩ như vậy nhưng nàng vẫn cười thân thiện:
- Công tử đây cần gì cứ nói với tiểu nhị là được.
- Không, cái ta muốn là thi uống rượu với ngươi. - "Bạch Thuyên" cười cười đáp.
Ha, lại có một kẻ tự muốn chui vào lưới à? Nam nhân ở nơi này bị ngốc tự nhiên hay qua đào tạo cả thế. Lưu Thiện thở dài tiếc nuối cho họ.
- Nhưng mà thành chủ đã hẹn với ta trước, xin công tử thứ lỗi cho.
"Bạch Thuyên" không đáp lời nàng ngay mà hắn đi đến chỗ Kim Hi Vân. Tay Bạch Thuyên bóp cằm của Kim Hi Vân, tay kia sờ nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của hắn nói:
- Chẳng hay thành chủ có bằng lòng cho tại hạ tham gia cùng không?
Kim Hi Vân ngạc nhiên không nói lên lời. Nội lực... tên này nội lực sao lại mạnh như thế? Đáng ghét thật. Một lúc sau, Kim Hi Vân lên tiếng:
- Nếu công tử đã muốn thì ta đương nhiên hoan nghênh.
Lưu Thiện nhìn hai người họ trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, có cảm giác như hai người họ rất giống với đám người của Hoàng Hiên vậy. Nhưng cảm giác vẫn là cảm giác thôi, nàng nói:
- Thành chủ đã đồng ý, vậy chúng ta đi thôi.
"Bạch Thuyên" buông Kim Hi Vân ra hỏi:
- Vậy ta đây có cần phải cá cược thứ gì không?
Lưu Thiện nhìn hắn đánh giá từ trên xuống dưới, người này thân phận hoàng thất một ngày nào đó có thể sẽ cần đến, Thức ắn dâng đến miệng tội gì không ăn.
- Vậy công tử cược với ta nếu công tử thua thì phải làm cho ta một việc.
Đáy mắt "Bạch Thuyên" chợt lóe lên, nữ nhân này lẽ nào đã biết được hắn là ai rồi. Hắn vẫn điềm đạm trả lời:
- Được thôi.
- Vậy còn nếu ta thua?
Bạch Thuyên cười lạnh:
- Không cần đâu, ta thắng nữ nhân không cần đòi gì cả.
Lưu Thiện mỉm cười hài lòng:
- Vậy chúng ta lên tầng hai đi.
Ba người cùng bước lên tầng hai, khác với không khí ồn ào ở phía dưới thì trên này tĩnh lặng đến lạ thường. Vài cơn gió nhẹ thổi vào trong cửa sổ làm cả gian phòng mát mẻ. Lưu Thiện vỗ tay mấy cái lập tức có người mang vào vô số rượu. Hai người ngồi cạnh nhìn số rượu trong đầu không biết nghĩ những gì ai cũng khẽ cuời. Lưu Thiện nói:
- Bây giờ chúng ta bắt đầu đi, ai say trước là thua.
Nói rồi nàng rót rượu ra ba cái bát ngọc, lấy một trong ba bát nàng uống một hơi cạn sạch. Hai người còn lại cũng không chịu thua, mỗi người bưng một bát uống. Qua không biết bao nhiêu tuần rượu, hai nam nhân đã ngà ngà say nhưng Lưu Thiện vẫn còn rất tỉnh táo. Hai người bọn họ đương nhiên không muốn chịu thua lại tiếp tục uống. Đến khi hai người đã say bí tỉ, Lưu Thiện vẫn rất còn minh mẫn, nàng thở dài định móc dược giải rượu ra cho hai kẻ kia uống. Nhưng tay nàng chợt ngưng lại, hôm trước nàng có chế ra loại xuân dược mới đang định tìm người thử. Bỗng nhiên hôm nay lại có hai kẻ đâm đầu vào thử thuốc cho nàng. Lưu Thiện nhanh nhẹn lấy ra hai viên thuốc nhét vào miệng mỗi người một viên. Sau đó nhẹ nhàng thổi đèn bước ra ngoài, tiện thể đóng cả cửa lại.
Đêm dài đăng đẳng cuối cùng cũng qua, Lưu Thiện cả đêm không ngủ vì háo hức, nàng muốn xem loại xuân dược này có gì công dụng gì mới không. Vừa định ra khỏi phòng, nàng đã nghe thấy tiếng la lớn.
Lưu Thiện bước qua nơi hôm qua uống rượu, nét mặt giả vờ như hoảng hốt hỏi:
- Có việc thế?
Nàng thấy hai nam nhân đang nằm cùng một chỗ, nét mặt cuả hai người cũng rất khác nhau. Kim Hi Vân biểu lộ rõ sự kinh hoàng, còn "Bạch Thuyên" thì lãnh đạm mà ánh mắt như có gì đó rất mông lung.
- Hai người... - Lưu Thiện trợn tròn mắt nhìn, sau đó bước ra ngoài đóng cửa lại, tỏ vẻ mình là cô nương khuê cát:
- Hai người mặc y phục vào đã.
Lâu sau có tiếng gọi vào, nàng bước vào ngồi xuống chiếc bàn, gương mặt ửng hồng như nữ tử ngây thơ, đôi khi Lưu Thiện thấy nàng diễn đạt thật. Kim Hi Vân bấy giờ mới hết bàng hoàng nói:
- Bà chủ à? Nàng có thể nói là sao bọn ta lại thành như thế này không? - Vừa nói hắn vừa liếc nhìn tên ngồi cạnh mình, cái tên này sao lại không ngồi xa một chút chứ, không nhớ đêm qua đã làm gì hắn à?
Lưu Thiện liếc nhìn hai người sau đó nói:
- Ta nào biết, đêm qua hai người say quá lại không mang theo tùy tùng nên ta đành cho hai người ngủ lại đây. Ai ngờ sáng lại thành như thế này.
"Bạch Thuyên" bỗng dưng ôm lấy người Kim Hi Vân liếm nhẹ lên cái cỗ có những vết ngân của hắn, sau đó nói:
- Nói thật đi, ta biết ngươi không phải là người tầm thường ngươi đã làm gì bọn ta.
Lưu Thiện đưa tay lên chấm chấm hàng lệ từ từ chảy ta, nói:
- Thật xin lỗi, là ta không tốt ta định cho hai người uống dược giải rượu nhưng lại cho uống nhầm xuân dược, là ta đáng chết.
Kim Hi Vân lúc này không còn nghe được gì nữa, đầu hắn như nổi tung, hắn hét lớn:
- Họ Bạch kia, ngươi còn động vào ta một lần nữa. Lão tử giết cả nhà người.
"Bạch Thuyên" chẳng những không nghe mà còn ôm lấy người Hi Vân xoay hắn lại, hôn lên môi hắn nói:
- Không thì sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi lấy đi lần đầu tiên của ta ngươi phải chịu trách nhiệm. - Nói rồi lại tiếp tục hôn.
Lưu Thiện nhìn hai người nam nhân ân ái cũng biết mình đã làm ra chuyện tốt, nàng chỉ trách sao trực giác của mình lại đúng như vậy.