Vương Phi, Nàng Thực Đủ Vô Tình

Sáng hôm sau, Hoàng Ly đang ngủ say thì bỗng nhiên có một tiếng nữ tử vang lên
- Thiếp thỉnh vương gia cùng dùng điểm tâm!- đây thì tiếng nói của Đằng Yến a. Ả muốn nhờ vương gia trả thù cho ả nên mới sáng sớm đã tìm đến cửa như vậy.
Hoàng Ly đang ngủ say, tâm tình có chút không vui , nhưng bị người ta phá mất giấc ngủ thì hắn không thể nào ngủ lại được. Miễn cưỡng bước ra, cùng dùng điểm tâm với Đằng Nhi. Đang ăn, Đằng Nhi bỗng dưng ôm má kêu đau
- Ai nha, đau...!
Hoàng Ly thấy vậy liền nhíu mày hỏi
- Nàng không khỏe?
Đằng Nhi liếc mắt cho người nô tì đứng bên cạnh mình một cái, nàng nô tì bước lên nói
- Bẩm vương gia, chủ tử hôm qua bị vương phi tát nên hôm nay mới.....
- Câm miệng, ai bảo ngươi nhiều lời!- một lời nói đánh gãy lời của nô tì đang nói. Nàng ta giả vờ ôm mặt nói thêm mấy câu ủy khuất- vương gia, thiếp không sao đều tại thiếp không tốt!
Khóe môi Hoàng Ly nhếch lên cười khinh bỉ, nàng ta cho rằng trò này gạt được hắn hay sao. Hắn trở thành kẻ ngốc từ khi nào. Nhưng hành hạ Lưu Thiện cư nhiên lại là trò vui của Hoàng Ly hắn, đương nhiên là phải mượn chuyện này “thuận nước đẩy thuyền rồi.” Hoàng Ly lớn giọng nói
- Tiện nhân kia cư nhiên lại dám tát nàng, gan ả lớn lắm rồi!

Nói rồi hắn đứng dậy, bước nhanh đến lãnh phòng. Đằng Nhi kia đương nhiên là cũng đi theo a.
Trong lãnh phòng, Lưu Thiện đang ngồi trước gương, Nguyệt nhi chải tóc cho nàng. Vừa chải Nguyệt nhi vừa lo lắng hỏi
- Tiểu thư, vương gia đã về rồi, chuyện hôm qua liệu có sao không?
- Em lo lắng quá làm gì, phàm là chuyện gì đến cũng sẽ đến!- lưu thiện mỉm cười vân vê lọn tóc mình.
Nguyệt nhi im lặng tiếp tục chải tóc cho nàng, bỗng nhiên nghe Lưu Thiện nói
- Vừa nhắc đã đến!
Sau đó “rầm” một tiếng cửa phòng mở ra, Hoàng Ly xuất hiện bên cạnh hắn là một đám nữ tử, thái độ vô cùng ngạo mạn. Lưu Thiện mỉm cười ra lệnh cho Nguyệt nhi đang đứng run rẩy ở đó
- Tiếp tục chải!
- Vâng!- Nguyệt nhi đáp một tiếng rồi lại tiếp tục cầm chiếc lược, run rẩy từng hồi chải tóc cho Lưu Thiện.
Hoàng Ly thấy nữ nhân trước mặt không đem mình để vào trong mắt, vô cùng tức giận. Hắn quát lớn
- Lưu Thiện, tiện nhân không biết xấu hổ, ngươi thấy bổn vương còn không hành lễ. Đúng là nhà thiếu quản giáo!
Lưu Thiện cũng chỉ cười, nhưng Ly vương không thấy được biểu cảm của nàng. Hắn lại càng thêm tức giận, nói
- Ngươi còn ngoan cố?
Đến lúc này đầu tóc của Lưu Thiện đã được chải gọn gẽ, nàng đứng lên xoay người về hướng của hắn, thanh nhã cúi đầu
- Thiếp thỉnh an vương gia!- động tác thì thanh nhã nhưng ngữ điệu lời nói thì mười phần khinh người.
Nhưng lúc này chẳng ai rảnh rỗi mà bắt bẻ nàng, họ còn vốn đang say mê cái nhan sắc tuyệt trần của Lưu Thiện. Nàng vốn không xấu xí, nhưng chỉ tại các thị thiếp lúc nào cũng bắt nạt, tước hết quần áo chỉ để lại bộ áo rách rước, lại lấy hết trang sức của nàng. Làm cho Lưu Thiện lúc nào cũng lấm lem. Đương nhiên là Hoàng Ly hắn nhìn thế nào cũng nhìn ra sắc đẹp thực sực của nàng rồi.
Hắn chợt tỉnh lại, càng tức giận nói
- Tiện nhân, ngữ điệu này là sao? Ngươi khinh thường bổn vương?

Vừa nói hắn vừa đi đến giơ tay bóp chặt cổ nàng, ánh mắt mười phần giận dữ. Nhưng Lưu Thiện không chút sợ hãi nàng nhếch môi cười khinh bỉ, điều này đã hắn tăng thêm nội lực ở tay. Sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng ánh mắt không chịu khuất phục. Hoàng Ly nói
- Ngươi còn không xin bổn vương tha thứ?
Hắn nói xong thì thấy nụ cười nàng càng đậm, Ly vương hắn thực sự giận rồi, không chút lưu tình Hoàng Ly bóp chặt lấy cổ nàng, quát
- Hôm nay ngươi thực không muốn sống mà!
Các thị thiếp đi theo nhìn thấy cảnh đó, đương nhiên là đắc ý rồi. Các nàng từ lâu đã coi Lưu Thiện như cái gai trong mắt. Lưu Thiện ở vị trí vương phi, nhìn từ góc độ của các nàng mà nói là xa vời mã không với tới. Đương nhiên chính là muốn Lưu Thiện chết rồi.
Bên đây Ly vương vốn không có ý định “giơ cao đánh khẽ”. Vốn định thực sự giết chết Lưu Thiện. Nhưng hắn chợt bàng hoàng buông nàng ra. Ánh mắt hắn nhìn nàng bằng vẻ hoảng loạn và có gì đó ẩn nhẫn
- Ngươi biết Dương Dương?- hắn hỏi nàng
Lưu Thiện cười nhưng không đáp, nàng sao có thể không biết chính nàng được chứ. Hoàng Ly càng trở nên gấp gáp, hắn nắm lấy hai vả vai nàng lay mạnh.
- Ngươi nói nhanh! Dương Dương hắn đang ở đâu? Trên người ngươi tại sao lại toát ra mùi hương của hắn?
Một loạt các câu hỏi được Ly vương nêu ra. Hắn thực sự đã nhớ Dương Dương đến phát điên rồi, bây giờ không đến lượt hắn thừa nhận cũng không được. Từ hôm qua đến giờ trong đầu hắn chỉ có hình bóng của Dương Dương.
Lưu Thiện gạt tay hắn ra, ánh mắt chất chứa sự khinh miệt nói
- Vương gia nói gì thiếp thực không hiểu! Thiếp còn không biết Dương Dương là ai!
- Ngươi nói dối, mùi hương đặc biệt này chỉ có Dương Dương hắn mới có, ngươi nguyên ở đâu có được!

- Thiếp tự chế ra! – Lưu Thiện cười nói.
Với trí thông minh của Ly vương sao hắn có thể không nghĩ ra được. Ngồi sụp, xuống đất sắc mặt trắng bệch hắn lắp bắp
- Ngươi..... ngươi.... chính là Dương Dương?
Lưu Thiện lúc này đã nhàn nhã ngồi lại trên chiếc ghế, khóe miệng cong lên, mỉm cười nói
- Coi như Ly vương không đến nỗi ngốc!
Lời nàng nói ra tất cả mọi người đều đổ đồn ánh mắt vào người nàng. Chỉ là một vương phi thất sủng lại dám ngông cuồng ăn nói với vương gia như vậy. Lưu Thiện như không chú ý đến ánh mắt kia , tiếp tục nói
- Hoàng Ly, ta chính là Dương Dương, còn tưởng ngươi bị độc chết chứ!
Lúc này Lưu Thiện đã bộc lộ con người thực của mình ra ngoài. Hoàng Ly mở to hai mắt nhìn nàng. Nỗi thống khổ của hắn phải làm sao đây. Hắn cứ nghĩ hắn yêu một nam tử, nhưng bây giờ người đó lại chính là vương phi mà hắn ghét bỏ nhất.
_mèo_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận