Vương Phi Nghịch Ngợm Của Thần Bí Vương Gia

Lê Bảo Ngọc đứng đó buồn chán mà ngáp một cái. Những người này, đang yên đang lành gọi nàng đến để xem cái này sao, thật là nhàm chán mà. Khi nàng đang buồn chán thì nam tử con trai của Thái Phó, Đinh Chiêu đứng lên, khóe miệng khẽ nhếch, hướng hai vị lão nhân gia mà nói.

"Thưa lão Quốc Công và Lão phu nhân cùng các vị trưởng bối hôm nay vãn bối đến đây cũng là muốn hướng tiểu thư Lê Bảo Ngọc của phủ ta cầu thân, rất mong được chấp thuận..."

Mày liễu của Lê Bảo Ngọc khẽ nhíu lại, nhìn vị nam tử trước mặt đang hướng mình cầu thân kia. Trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng. Vốn là bên ngoài ai cũng nghĩ Đinh Chiêu công tử của phủ thái phó tài mạo song toàn, nhưng lại rất ít người biết hắn lại là một tên tiểu nhân bì ổi, vô liêm sỉ vô cùng, lại kèm theo là một sở thích biến thái muốn hành hạ nữ nhân ở trên giường. Điều này nàng biết được cũng là do mấy tên đi săn tin của Hoa Sơn bát quái mà thôi. Lần đó nghe nói hắn ta đã hành hạ hai kĩ nữ ở lầu xanh của Mê Dạ Các đến gần như còn lại có nửa cái mạng mà thôi. Nghĩ đến đây mày liễu của Lê Bảo Ngọc càng thêm nhíu chặt lại, hắn ta vậy nhưng lại hướng nàng cầu thân. Xem ra là có người đang dự mưu không nhỏ nhưng lại muốn cho người khác đến thay hắn làm việc đây... Nàng chẳng mảy may để ý đến những người khác. Trong mắt thế nhân nàng chính là một thiên kim đại tiểu thư bị chiều hư. Ngang ngược, càn rỡ, tùy ý, không quản giáo. Phá phách, nghịch ngợm, nhưng lại được cha mẹ nuông chiều, nâng trong tay như bảo vật. Vậy nên hầu như chẳng có ai giám đến chêu chọc đến nàng. Vậy nên khi nghe Đinh Chiêu mở lời xong, nàng trực tiếp tùy ý mà mở lời.

"Ồ!... Nguyên lai là hướng đến ta cầu thân a... haizzz... bất đắc dĩ ta đây cũng chẳng có ý kiến gì, được công tử đây chiếu cố để ý đến, ta rất vui mừng. Đáng tiếc ta đây từ khi cập kê tới giờ có một nguyên tắc đó là người tới tìm ta cầu thân phải đáp ứng ta một điều kiện. Đó là cả đời chỉ có thể có một nữ nhân duy nhất là ta, không được nạp thiếp, không được ong bướm bên ngoài... nếu như đáp ứng được thì ta chấp nhận."

Nghe nàng nói như vậy sắc mặt của những người trong phòng đều đen lại ngoại trừ hai phu thê Lê Trọng Nghĩa, Trần Bảo Bình và Lão Quốc Công gia là vẫn bình tĩnh như thường. Lão phu nhân không vui cau mày mà lạnh giọng dạy dỗ nàng.

"Ngọc Nhi cháu sao lại càn rỡ như vậy hả? Gia giáo của nhà ta bị cháu làm hỏng cả rồi... mau xin lỗi Đinh Chiêu công tử mau."

"Dựa vào cái gì mà ta đây phải xin lỗi chứ, ta đây chỉ là được cầu thân, mà ta đang suy xét đôi chút, nêu ra một số yêu cầu của mình mà thôi, tại sao lại phải xin lỗi chứ?"

Lão phu nhân nghe nàng phản bác lại, lại không chừa cho bà ta một chút mặt mũi nào, thì sắc mặt âm trầm, nhìn nàng. Nhưng lại không thể tìm ra được một lời nào để dạy dỗ nàng cả. Chỉ âm thầm nắm chặt tay lại, nuốt nỗi bực tức vào trong lòng mà thôi.

Đúng lúc bầu không khí đang có phần lúng túng, ngột ngật thì ngoài cửa có người chạy vào thông báo.

"Lão gia... có người trong cung truyền chỉ tới ạ..."

Mọi người trong phòng nghe có thánh chỉ tới thì đồng loạt đứng lên đi ra cửa. Người đến tuyên chỉ là một công công đã ngoài ngũ tuần, đứng trước sân hô vang.

"Thánh chỉ tới... Lê Bảo Ngọc phủ Quốc Công tiếp chỉ..."

Lê Bảo Ngọc nghe gọi tên mình thì không khỏi kinh ngạc, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an, nhưng không thể làm gì khác được, đi lên phía trước quỳ xuống, mọi người phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống. Thấy tất thảy đã vào quy củ, Lý công công mới cao giọng mà uyên chỉ.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết... nữ nhi Tướng Quốc Công Gia Lê Bảo Ngọc, trời sinh đoan trang hiền thục, hiểu đạt lễ nghi... nay trẫm tứ hôn cùng Lương Vương kết nghĩa phu thê, trở thành Lương Vương phi, ngày cử hành hôn lễ là rằm tháng tám năm nay... khâm thử..."

Lê Bảo Ngọc nghe thánh chỉ truyền tới mà đầu óc mụ mị đi, người cứng đờ tại chỗ, đại não không kịp xoay chuyển. Cư nhiên thánh chỉ tới lại là tứ hôn cho nàng cùng cái tên Lương Vương. Bất quá là thánh chỉ do vua ban nàng không thể kháng lại...

"Ngọc nhi còn không mau tiếp chỉ đi..."

Thấy nữ nhi còn đơ người ra không có tiếp chỉ, Trần Bảo Bình liền đưa tay ra lay nàng một cái mà giục nàng mau tiếp chỉ. Bị mẫu thân đẩy một cái, nàng liền phục hồi tinh thần, cúi đầu giơ hai tay lên.

"Thần nữ Lê Bảo Ngọc tiếp chỉ tạ ân..."

Lý công công thấy nàng tiếp chỉ thì trao thánh chỉ cho nàng rồi cũng xoay người rời đi.

Thấy Lý công công đã rời đi, những người trong nhà cũng bắt đầu nghị luận, nhìn nàng một cách khó hiểu.

(Còn tiếp)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui