Vương Phi Ngỗ Nghịch

Dung Dịch ngồi bên
cạnh, vẻ mặt ai oán nhìn bọn trẻ, trầm giọng nói: “Có biểu ca thật tốt,
hai đứa đúng là thanh mai trúc mã, tuổi thơ hồn nhiên, trời sinh một
đôi!”

Đôi đũa trên tay Tô Tích Lạc cứng đờ, cứ thế mà rơi xuống.

“Khụ khụ……” Miếng cá trong miệng Dung Tú phun ra khỏi miệng, dính đầy bụi đất.

“Cha……” Dung Tú nghiến răng nghiến lợi chọn một cọng giá trong nồi canh cá,
cứng rắn nhồi vào trong bát Dung Dịch, “Cha, cha đừng dùng thành ngữ
lung tung nữa có được không?”

“Ha ha……” Dung Dịch liếc mắt nhìn
Tô Tích Lạc, vươn đũa vào nồi canh cá, gắp một miếng đậu hũ non mềm, ý
tứ sâu xa đặt vào bát Dung Tú, “Con gái, con đừng có ăn bậy đậu hũ của
người khác nữa có được không?”

“Khụ khụ……” Dung Tú lại bị lời của ông ta làm cho sặc, liều mạng ho khan. Quả nhiên là gừng càng già càng

cay. Tô Tích Lạc vội buông đũa xuống, kêu người mang nước tới, còn hắn
đã nhanh chóng vỗ lưng giúp cô.

Thật vất vả mới hết sặc, Dung
Dịch ngồi bên cạnh đã ăn gần hết nồi canh cá. Thấy con gái mình đã hết
nghẹn, ông ta mới lập tức buông đũa xuống, lấy khăn lau miệng, khen ngợi từ đáy lòng, “Con cá này làm khéo thật, ngon miệng, non mềm, lại không
có mùi tanh. Tiếc là hơi ít, nếu có thể ăn thêm……”

“Cha!” Dung Tú vội đứng dậy, thở dài nói, “Cha ăn hết cả nồi canh cá mà còn chưa thỏa
mãn hả. Con nói cho cha biết, đây là biểu ca làm cho con, lần này là cha ăn ké của con thôi đó, lần sau cha đừng có mơ.” Vừa nghe ông bố già của mình định bắt nạt Tô Tích Lạc, Dung Tú đương nhiên không thể để ông
vươn ma trảo tới chỗ chàng ta rồi.

Dung Dịch thấy con gái sưng
sỉa mặt mày, vội vàng lắc đầu, uất ức nói, “Ôi chao thói đời này, con
gái lớn không giữ được, giữ đi giữ lại rồi cũng thành thù địch thôi.”

Khuôn mặt trắng trẻo của Tô Tích Lạc vừa nghe những lời này liền đỏ lựng lên. Hắn kéo kéo áo Dung Tú, cũng không dám ngẩng đầu lên, vì hắn sợ hễ
ngẩng đầu sẽ chạm phải ánh mắt dò xét của Dung Dịch.


Có lẽ, làm phụ thân của nàng, ông đã biết vài chuyện.

“Cha, con xin cha đấy. Cha đừng dùng thành ngữ nữa được không, mà mấy câu
thành ngữ của cha…… đừng có áp dụng lên con với biểu ca có được không.”
Dung Tú nghiêm trang nói, tâm tư cô bây giờ ngây ngô trong sáng như
thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi. Trong lòng coi Tô Tích Lạc như anh trai nhà hàng xóm, vậy nên cô không muốn có người xỉa xói, dù chỉ là một
chút, làm tổn hại đến hình tượng của chàng ta.

“Biểu ca…… Muội xin lỗi.” Dung Tú quay lại chân thành xin lỗi.

Tô Tích Lạc rụt tay lại, cúi đầu, lại khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt
hắn lúc này. Hắn thầm thở dài trong lòng, không biết câu xin lỗi của
Dung Tú, rốt cuộc là có ý gì.

Là nói hai người bọn họ không có khả năng, cho nên mới cảm thấy có lỗi.

Hay chỉ là một câu xin lỗi đơn thuần.

Con ngươi của Dung Dịch chuyển động nhanh như chớp, chốc lát quan sát con
gái mình, chốc lát lại nhìn sang Tô Tích Lạc. Thở dài, vuốt vuốt râu, lộ ra vẻ mặt thâm sâu bí hiểm.

Đông viện Vương phủ, trên bàn cơm,
Hạ Quán Linh đang cầm một bát cơm, cúi đầu lặng lẽ ăn. Mà Tô Cẩn Hạo bên cạnh hiển nhiên không được nhẫn nại như nàng ta. Vẻ buồn bực cáu kỉnh
khắc rõ rành rành trên mặt hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận