Vương Phi, Người Đừng Giết Vương Gia!

Đại sảnh Tô tướng phủ...

Tô Nhã ngồi trên đùi Tô Chính cười ngọt ngào trả lời từng câu hỏi của mọi người, khung cảnh gia đình hạnh phúc hiện rõ.

Tô Mạc Kì nhìn Tô Nhã hỏi.” Tiểu Nhã, muội tại sao lại đi cùng đại ca vậy?”

”Nhã nhi, con mới khỏi bệnh tại sao lại chạy ra ngoài rồi?” Vương Uyên vuốt nhẹ đầu Tô Nhã hỏi.

” Bảo bối, con chạy đi như vậy có mệt không? Tô Văn Liên chết tiệt! Lại
dám để Bảo Bối cực nhọc như vậy” Tô Kì Diễm ôn nhu nhìn nữ nhi của mình
rồi tức giận vỗ mạnh cách tay Tô Văn Liên ở bên cạnh nói.

” Ta
cũng muốn biết, tiểu Nhã!” Tô Văn Liên xoa xoa cách tay không để ý phụ
thân đang động tay động chân với mình. Nhìn Tô Nhã mong chờ.

” Tiểu Nhã nhi...”

” Tiểu tâm con...”

Những câu hỏi đổ tới không ngừng nhưng Tô Nhã vẫn cười ngọt ngào như cũ.
Nhưng trong đâu lại chửi không ngừng:“ TMD, hỏi gì mà nhiều vậy, bà đây
cười cũng mỏi miệng lắm rồi.”

Không biết có phải ông trời nghe
thấy tiếng “ kêu la “ của Tô Nhã không, bên ngoài truyền đến tiếng cười
nói kéo đi sự chú ý của mọi người.

” Lạc Anh, các nàng là ai tại sao ngươi lại dẫn người ngoài vào phủ?”

” Các nàng là thị vệ tiểu thư mới thuê để bên cạnh, bây giờ ta muốn dẫn
nàng đến chỗ tiểu thư” giọng lạc Anh thánh thót vọng lên nói rõ mồn một.

Tô Nhã ở trong phòng nghe thấy mắt sáng lên bật dậy từ trên đùi Tô Chính nên bước chân nhỏ nhỏ chạy ra ngoài.

Bên ngoài Lạc Anh và một nữ tì đang nói chuyện, Phượng Mị cùng Lan Dạ Ly đứng một bên nghiêm mặt lắng nghe

Tô Nhã nhìn thấy Phượng Mị thì cười rực rỡ nhào vào lòng nàng (PM) gọi vô
cùng ngọt ngào: “ Phượng tỷ” oa oa cứu tinh của nàng xuất hiện rồi!

Cả nhà Tô gia nhìn thấy biểu cảm của Tô Nhã thì phi thường kinh ngạc đồng
thời âm thầm đổ giẫm. Tại sao? Bảo bối lại thân thiết với ngoại nhân như vậy??

Nghĩ như vậy bất giác ánh mắt nhìn Phượng Mị của nhà họ Tô trở nên nóng rực như có thể khoét vài cái lỗ trên người nàng (PM)

Phượng Mị đang chăm chú chiếu cố Tô Nhã bỗng nhiên rùng mình quay đầu nhìn ngó xung quanh, kì lạ tại sao nàng lại thấy sống lưng lạnh lạnh như vậy
nhỉ?

Lúc này Tô Mạc Kì bỗng nhiên nhận ra gì đó “A” một tiếng chỉ vào Phượng Mị miệng lắp bắp nói:“ Nàng...nàng...ưm ưm”

Chưa nói được hết câu Tô Nhã đã nhảy lên người hăn che miệng hắn lại rồi
quay qua nói:'' Hôm nay con ra ngoài nên giờ rất là mệt nha, mọi người
để tiểu ca bế con về nghỉ được không”

Nhìn thấy vẻ mặt ' nếu không cho là ta khóc' của Tô Nhã nên mặc dù thắc mắc rất nhiều nhưng mọi người vẫn cho Tô Nhã trở về.

Về đến điện của Tô Nhã bỏ tay che miệng Tô Mạc Kì ra, Tô Mạc Kì vừa được
thả liền hỏi:' Tiểu Nhã, tại sao Phượng Mị lại đi cùng muội, không phải
nàng tứ đại hộ pháp của Xích Hổ bang sao?”

Tô Nhã không trả lời câu hỏi của Tô Mạc Kì, nàng bước nhẹ đến ghế quý phi gần đó ngồi xuống
rồi gọi bọn Lạc Anh bên ngoài:''Lạc Anh tỷ, mọi người vào đi”

”Tiểu thư” Lạc Anh, Phượng Mị, Lan Dạ Ly cùng bước vào gọi một tiếng. Tiếp đó Tô Nhã để mọi người cùng ngồi xuống mới bắt đầu kể chuyện cho Tô Mạc Kì nghe. Đương nhiên nàng còn giấu vài chuyện nhưng những điều này không
thể để Tô Mạc Kì biết.

”Cái gì muội cướp ngọc bội từ tay tên
trăng hoa đó” Mặt Tô Mạc Kì ngạc nhiên hét lên, tên kia là thần giữ của
được không, hắn có thể để Tiểu Nhã cướp trắng trợn vậy sao!

”Ừm, nên tiểu ca, ca giữ bí mật cho muội được không, ca ca cứ xem như đây là bí mật của chúng ta đi “Tô Nhã chạy đến ôm lấy cánh tay của Tô Mạc Kì
lắc lắc làm nũng nói.

Lúc này lí trí của Tô Mạc Kì đã về số 0,
hắn đang được muội muội làm nũng a, tiểu Nhã rât ít khi làm nũng nga,
hắn thật sự rất vui aaa...

Tô Nhã nhíu mày nhìn Tô Mặc Kì đang
trôi dạt trong suy nghĩ của mình,nàng bỏ cánh tay Tô Mạc Kì đi đến ghế
quý phi nằm xuống thở dài.

Haiz nàng biết mình rất có sức hut nhưng cũng thật là, không cần lúc nào cũng chìm đắm như vậy chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui