Vương Phi Phủ Triệu Vương - Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng





Chương 5
Ký Ức - Mỹ Nhân
Triệu Việt Vương đang mân mê cành đào cảm giác thật thư thả, thoải mái...
Cuối cùng nàng ta cũng vì hắn mà lên kiệu hoa với Hoàng Vương.
Khoé môi hắn nở ra một nụ cười thỏa mãn.
Giang sơn này chắc chắn là của hắn không ai có thể tranh giành.
Nếu vì ngôi vị đế vương này cho nàng chịu ủy khuất một chút cũng đáng.
Nhưng nghĩ lại, cũng thấy áy náy với nàng ta, một người vừa mới sinh ra đã gặp bất hạnh.
"Mẹ không còn, phải sống cùng nhủ mẫu và mẹ kế, cha bận việc chính sự.
Thiếu thốn tình cảm yêu thương...
Hành động này có vẻ hơi tiểu nhân, không đứng đắn.
Tuy nhiên, chịu thôi! Trách là nàng sinh ra nhầm thời, đụng phải người tham vọng là hắn."
"Muốn làm đại sự, không có chút quyết đoán là không được.
Người không thể sợ té ngã, té ngã thì lại bò dậy, không té ngã, làm sao có thể thành công?" Vì mục đích của mình, hắn đã tổn hao biết bao nhiêu tâm cơ.
Thân là Thái Tử nhưng chưa bao giờ gặp được nàng ta, chỉ nghe đồn rằng nàng là một người cao ngạo, lạnh lùng.
Có lời đồn, nàng là người thông minh, có tài, có sắc, mệnh danh: "Mỹ nữ đệ nhất kinh thành." Tuy nhiên, đó chỉ là mới đây thôi, khi hắn thông đồng với mẹ kế của nàng.
Giúp nào gả vào phủ họ Triệu, giúp đệ đệ hắn có một Vương Phi danh chính ngôn thuận.
Triệu Hoàng Vương nam nhân tướng mạo xấu xí, phải giấu gương mặt sau chiếc mặt nạ mà sống qua ngày.
Mai Nam Phương "mỹ nhân" đẹp nhất kinh thành này.

"Quả là đôi lứa xứng đôi mà.
Bù khuyết cho nhau." Nghĩ đến đây khoé miệng hắn lộ ra một nụ cười, cười như có như không.
"Có gì mà phải thấy có lỗi với nàng ta chứ, hắn vừa giúp nàng ta trở thành chính phi đấy thôi!" Nghĩ tới đó, tâm tư hắn có vẻ dễ chịu, ánh mắt từ từ giãn ra.
Bầu trời hôm nay, xanh ngắt, trong veo hòa mình cùng màu hồng sáng rực của những bông hoa đào.
Tạo nên một khung cảnh nên thơ, gieo vào lòng người một nỗi buồn mang mác.
Khẽ thở dài...
quay về những năm trước đây.
"Gương mặt nữ tử xinh đẹp hiện ra trước mặt hắn.
Cười, hát, vui vẻ, ánh mắt trìu mến, một thân nàng mặc thanh y màu xanh ngọc.
Đôi mắt trong veo, nụ cười tựa nắng ban mai.
Tóc nàng lất phất bay, hòa quyện với sự mỏng manh của thanh y.
Khiến cho nàng càng thêm thoát tục như tiên nữ.
Chẳng hiểu sao hắn lại nhìn đến mơ màng.
Không biết nàng từ đâu tới? Đôi tay mềm mại của nàng nhảy múa trên những dây đàn, du dương, êm ái, như ru lòng người.
Hắn say mê, nhìn ngắm, đắm chìm trong ảo mộng trước mắt."
Yến hội, nơi mà các hoàng tử có thể cùng tham gia yến tiệc, ngắm các kỳ nữ biểu diễn tài nghệ.
Một bữa tiệc, vui chơi, thư giãn được tổ chức hằng năm trong cung như một nghi thức có từ lâu đời.
Tục lệ này, bắt nguồn từ ngày đầu dựng nên cơ nghiệp nhà họ Triệu.
Để ghi nhớ công lao của các vị khai quốc công thần, nên yến hội cũng xuất hiện từ đó.
Mỗi năm hai lần, cùng với sự xuất hiện của một kỳ nữ khiến trái tim hắn rung động.
Đời người tuy ngắn nhưng tình dài.
Nàng cười như không yểu điệu thướt tha.
Ánh mắt mị hoặc hắn nhìn đến mất hồn cũng chẳng hề biết.

"Đây hiện thực hay là ảo ảnh, hay hắn đã chìm sai trong mộng.
Nâng chén say tìm chút nhàn hạ..
Nhưng say rồi cũng tỉnh..."
Ánh mắt như cười như không nàng thoáng liếc qua gương mặt Hoàng Vương, khiến hắn nhìn thôi cũng thấy đố kỵ.
Tia mắt hắn nhìn nàng loé lên tia chiếm hữu, muốn nàng là của riêng mình: "Lý Lệ Thanh nàng phải là của ta."
Giây phút đó, lòng ganh ghét, đố kỵ, khát vọng chiếm hữu trong hắn dâng cao, mãnh liệt.
Giận quá hóa cười.
Bàn tay hắn phút chốc nắm chặt thành nắm đấm ghì mạnh.
Sâu trong lòng hắn đã lỡ say ánh mắt, nét đẹp cả tài nghệ của nàng.
Tiếng nhạc nầng tấu lên, gieo vào lòng hắn những yêu thương, cảm xúc khó nói thành lời.
Đàn ông luôn bị thu hút bởi những người phụ nữ đẹp và tài nghệ.
Hắn đã để ý nàng từ dạo hôm ấy, trái tim hắn đã trao cho nàng.
Bao nhiêu lần nhìn nàng say đắm, hắn biết trái tim này đã thuộc về nàng.
Thế nhưng, nàng không để ý đến hắn, cũng như tình cảm của hắn.
Lệ Thanh chưa bao giờ dành cho hắn ánh mắt trìu mến, cũng như tấu lên một khúc nhạc cho riêng hắn.
Đường đường là một Thái Tử mà trong mắt nữ nhi không bằng một vương gia, hắn thấy khó chịu vô cùng.
Quyết tâm giành lấy những thứ hắn cho là thuộc về mình, nàng chính là Thái Tử Phi, sẽ là Vương Hậu tương lai của hắn.
Cảm giác chiếm hữu mãnh liệt dâng lên trong lòng...
Đôi tay siết chặt, gương mặt lạnh lẽo, mi tâm nhăn lại...
Hình ảnh năm nào mờ ảo...
"Tham kiến Thái Tử Điện hạ."
Tiếng của Ngạo Phong cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Đưa hắn trở lại thực tế.
"Sao rồi?"
Không đợi hắn lên tiếng thêm Ngạo Phong liền báo cáo tình hình.
"Mọi chuyện vẫn rất yên tĩnh.
Tiểu thư Nam Phương đã vào phủ của Vương gia, ngoài kiệu hoa đưa đón Vương Phi vào phủ thì mọi thứ lặng lẽ, không đèn hoa cờ trống...
Hôm đại hôn, Vương gia say, nói năng lảm nhảm, rất khuya mới đến phủ Vương Phi.
Ngoài ra, thuộc hạ không tra thêm được gì!"
"Nam Phương ngươi có nhìn thấy nàng ta? Vương phủ canh giữ nghiêm ngặt thần chỉ thấy khi Vương Phi bước vào cửa còn lại...
Không thăm dò được gì!"
"Lui xuống...
nhớ cẩn thận hơn.
Không để cho Tứ Hoàng sinh nghi."
Hắn phất tay cho Ngạo Phong lui ra ngoài.
Ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, biệt phủ, hoa viên này của hắn là dành để cho Lý Lệ Thanh nàng...
Xem ra bây giờ không cần dùng nữa rồi! Lý Lệ Thanh hình ảnh đó vẫn in sâu trong lòng hắn.
"Có lẽ đây là duyên phận, cho dù ngắn ngủi giây lát nhưng cũng đủ rồi...
Nàng đã vĩnh viễn ra đi vào ngày định mệnh đó."
"Trai tài gái sắc có chút gì đó sai trái ở đây.
Hắn có tài, nàng có sắc nhưng sao lại không thuộc về nhau.
Lẽ nào là hồng nhan họa thủy...
Hình bóng Lệ Thanh vẫn còn in sâu trong tim hắn.
Bao năm qua đi hình bóng ấy vẫn vương vấn không thôi." Việt Vương dùng tay xoa mi tâm, lắc đầu rồi bước đi.
"Nàng có giá trị nhiều như vậy sao?" Hắn cười nói: "Nếu là như thế, ta sẽ sớm đem nàng về bên ta, ôn nhu yêu thương...
Tiếc là quá muộn."
"Ký ức năm nào, lại ùa về hắn cùng các đệ đệ chơi đùa...
Hắn và Hoàng Vương lúc nhỏ tình huynh đệ thân thiết." Giờ đây, thay vào đó là những toan tính lợi ích.
Kẻ này được thì kẻ kia mất, hắn đã đi quá xa không thể quay đầu lại.

Khuất mắt trong lòng khiến tình huynh đệ tan vỡ.
"Sai ngay từ đầu, sai từ lúc ánh mắt nàng liếc nhìn Hoàng Vương...
Một lựa chọn sai, kéo theo nhiều lựa chọn sai.
Cũng chẳng biết, huynh đệ bắt đầu bằng mặt không bằng lòng là khi nào?"
Gió như chẳng hiểu lòng ai, cứ thích nô đùa, vuốt ve, làm tung bay tà áo màu lam nhạt.
Vỗ về gương mặt hắn, xoa dịu những nỗi đau trong lòng hắn.
Bầu trời trong veo, ngoài kia những cánh hoa đào rơi rơi xuống.
Sắc trời dần dần sầm lại, bắt đầu xuất hiện những đám mây đen lớn, lập tức sấm chớp nổi lên trời bắt đầu mưa to.
Mưa giống như có người điều khiển, làm lòng người thấy ái ngại.
Cảnh đẹp nhưng lòng buồn nên cảnh càng buồn.
Trời cũng biết chiều lòng người...
Đứng nhìn khung cảnh xung quanh, những giọt nước mưa cứ vô tình rơi xuống.
Vạn vật được tắm táp, gột rửa, sau cơn mưa mọi thứ lại sạch sẽ tinh khiết.
Tâm hồn hắn có lẽ cũng được gột rửa, lúc này cảm giác nhẹ nhàng bình yên hơn...
Hắn mắt hướng phía trước mà bước đi, để lại phía sau là một trời hoa bay trong mưa.
Y phục, người hắn ướt đẫm, bước đi trong mưa.



Hết chương 5.
Còn tiếp.
Phú Trên Mây.


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận