Vương Phi Quyền Lực


"Có chuyện gì ngươi nói mau đi ta còn phải đi ngủ!" Lam Ly lạnh mặt nhìn hắn.

"Bà quản gia khi nãy ta đã cho người giết chết, lấy tro bà ta gửi đến cung thái hậu rồi..!"
"Ta cũng không muốn giữ người lại từ rất lâu, nhưng vì một vài chuyện và biết được bà ta là gian tế, người được thái hậu phái đến để canh chừng cũng như giám sát mọi nhất cử nhất động của ta nên..!" Hắn nắm chặt vai Lam Ly rồi ôm cô vào lòng nói.

"Sao bà ta lại nói bản thân được tiên hoàng giao nhiệm vụ chăm nôm ngươi từ bé?!" Lam Ly thấy nó cấn cấn chỗ nào đó nhưng cô cũng không rõ, liền thò đầu từ trong lòng hắn ra hỏi.

"Đúng là tiên hoàng có nói nhưng là một người khác chứ không phải bà ta.

Khi tiên hoàng mất bà ta đã được thái hậu cho theo hầu bản vương, đuổi người bảo mẫu kia đi..!"
"Khi đó hoàng cung rơi vào chiến tranh nội bộ vì tiên hoàng ra đi mà vẫn chưa truyền lại ngôi cho ai.

Tất cả đều nháo nhào cả lên muốn dành ngôi vua, còn ta khi đó thì bị đày đi biên cương chịu khổ, không biết được phụ thân đã ra đi.

Khi biết tin ta tức tốc phi ngựa ba ngày hai đêm về thành, thái hậu biết được liền sai bà ta đến chuốc thuốc bản vương, để ta không còn cơ hội tranh giành ngôi vị với hoàng huynh.

Ngày sát phong ngôi vua ta bị bắt nhốt vào nhà kho trong phủ, khi ngôi vị được truyền lại thì bà ta liền giả vờ vào cứu ta thoát chết như muốn bản vương nợ bà ta một ân tình và có được sự tín nhiệm từ ta, tuy biết sự thật nhưng vì đại nghiệp ta đã giữ bà ở lại làm quản gia cho phủ Hàn vương đến bây giờ.."
"Ngươi nói với ta những thứ này làm gì?!" Lam Ly mông lung suy nghĩ rồi lại ương ngạnh nói.

"Ta.." Hắn chưa kịp dứt lời cô đã cố ý lên tiếng đuổi người.

"Được rồi, phiền quá mau cút về phòng của ngươi đi, đừng có ở đây mà làm phiền giấc ngủ của ta!!"
"Được, nàng ngủ đi tối nay phải dự yến tiệc chắc sẽ rất vất vả"
Hắn nói rồi cũng đứng lên đi về phía cửa, trước lúc rời phòng không quên quay lại nhìn cô lần cuối.


'Sao mọi chuyện cứ càng lúc càng rối tung lên thế, nó chẳng giống những gì mình đã đoán trước đây' Lam Ly bần thần ngồi dậy đi lại cửa sổ khi thấy hắn đã rời đi.

"Thái hậu nhìn mặt có vẻ hiền từ nhưng qua lời kể của hắn lại trở nên độc ác, tàn nhẫn, muốn đạt được mục đích bằng mọi thủ đoạn sao, chẳng lẽ lại giống như câu 'Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong'"

'Bản vương chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình tệ hại đến vậy, đến cả người mà mình thương cũng sắp chẳng giữ được thì làm sao mà giành lại những gì thuộc về mình cơ chứ, cả giang sơn này nữa, ha!!' Hắn về đến phòng liền ngồi lên giường vò đầu bứt tóc, tự cợt nhả bản thân.

Hắn luôn áp đặt chính mình vào khuôn khổ, những quy tắc mà mình tự đặt ra nhưng tất cả đã bị phá vỡ từ khi cô xuất hiện.

'Giỏi tất cả, giỏi cả việc làm người khác thích mình nhưng đến cả một chữ 'thương' cũng không nói được, đau không?!'
'Đau chứ' Cao Hàn và Lam Ly đều có chung một câu trả lời, tim lúc nào cũng đập nhanh vì đối phương nhưng vì mục đích của riêng mình nên đành giấu nhẹm chuyện tình không có kết quả này đi.

Mỗi khi nghĩ đến tim lại đau, nhưng chẳng ai có thể thay đổi số phận, đành hẹn nhau kiếp sau nếu có duyên sẽ gặp lại, đúng không..?

Đêm đến, buổi yến tiệc trong cung cũng sắp bắt đầu hắn và cô chọn hai bộ đồ giản dị màu đen nhưng khi mặc lên nó lại trong quý phái và sang trọng hơn gấp bội.

Cả hai như mặc đồ cặp, cứ như một cặp đôi thật sự nếu không biết mối quan hệ thật của họ.

"Ôi trời, đúng là lụa đẹp vì người" Hương Thảo tấm tắc khen ngợi.

"Đúng là cặp đôi đẹp nhất thành Lạc Hi có khác, cái nhan sắc này ai nhìn vào cũng sẽ mê đắm cho mà xem!!" Dao Luân cũng luôn miệng khen không ngớt lời, còn Lạp Tra thì cũng bận phụ hoạ theo người tình nhỏ, cho em vui.

"Ngữ Yên, lần này đi phải toàn vẹn trở về nhớ chưa!" Đào Liên đi đến, chỉnh nhẹ cổ áo cho cô.

Vẻ mặt bình thản nhưng cũng không thiếu vẻ nghiêm trọng.

La Mao thấy thế bèn đi lại hôn nhẹ vào hai mắt nàng, chỉ cần nhìn vào Đào Liên ánh mắt dịu dàng cùng yêu chiều ấy lại xuất hiện làm Lam Ly đứng trước mặt nổi cả da gà.

"Môi tỷ tô hơi nhiều son để ta bôi cho!" La Mao nói với Đào Liên.

"Aa, Cao Hàn tự nhiên ta thấy môi tô hơi nhiều son giờ làm sao đây?" Lam Ly thấy ngứa mắt liền muốn kiếm chuyện, chạy lại chỗ hắn.

Cao Hàn đang bàn chuyện với thuộc hạ, nghe cô kêu liền gạt sang một bên đi lại nói chuyện với cô.

"Sao đấy, môi tô nhiều son à thôi để ta bôi giúp cho" Hắn hiểu ý liền cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô mà không đi kiếm khăn lau, làm hai má người được hôn đỏ hết cả lên.

Những người xung quanh cũng thấy ngại dùm, kéo nhau ngoảnh mặt đi chỗ khác, còn mấy người giúp việc thì cứ tụm năm tụm bảy tám chuyện rồi hú hét làm Lam Ly muốn đội quần.

"Này, được rồi!!" Cô đẩy mạnh hắn ra, ánh mắt lạnh băng như cách dùng để nói chuyện với người lạ.

"Ash, con bé này muốn kiếm chuyện với tỷ à!"
"Ôi, sao lại thế được, tỷ đoán đúng rồi đấy" Lam Ly trêu ghẹo Đào Liên, cả hai như những đứa trẻ chạy nhảy, đuổi rượt nhau quanh phủ còn hắn và La Mao thì chỉ biết bất lực, mọi người xung quanh lại náo nhiệt hơn đứng cổ vũ hết mình, làm phủ vương gia quanh năm lạnh lẽo nay lại nghe tiếng cười cùng tiếng nô đùa náo nức, làm cả phủ cứ như có thêm sức sống.

_____________________________________
Thi rớt toán nên trầm cảm quá mọi người ạ, thêm cái là thi về phát hiện mình bị F0 ????
good luck ????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui