" Con tiện nhân kia mau ra đây cho ta ".
Một tiếng quát tháo từ miệng nữ nhân mặc y phục rực rỡ thoát ra, không cần nghĩ nàng liền đoán ra được đây là ai, mẫu thân của Trang Mộ Thân.
Bà ta nhìn đứa con của mình, rồi nhìn Tưởng Lan Nguyệt tức giận.
Một đám người bước vào sân, lo lắng nhìn Tưởng Lan Nguyệt.
Người hầu trong phủ sợ rằng sẽ bị trách phạt vì không ngăn được người lạ xông vào phủ, đặc biệt còn đạp thẳng vào viện của Tưởng đại tiểu thư.
Tưởng Lan Nguyệt nhìn đám nha hoàn với gia đinh rồi nhìn những người trước mặt.
Khó trách sao lại không ngăn được họ, vì những người đi vào đây toàn là những người to cao vạm vỡ, đông như lũ kiến.
Tưởng Lan Nguyệt vẫy tay ý bảo bọn gia đinh lui ra, nàng không trách cứ họ.
Nhìn bộ dáng của Tưởng Lan Nguyệt nhàn nhã, như chẳng có việc gì khiến nàng bận tâm, nàng không có chút gì bộc lộ là mình đang sợ hãi cả.
Trang phu nhân càng thêm tức giận, máu nóng dồn lên não quát:
" Con tiện nhân đáng chết, chỉ vì một ả nô tỳ mà ngươi đánh con ta ra nông nỗi này.
Đừng tưởng rằng ngươi là Vương Phi thì muốn làm gì thì làm, ngươi có biết xá muội nhà ta là ai không.
Nàng là Trang Vệ Lan quý phi được hoàng hậu sủng ái nhất ngươi có biết không hả?"
Ý Lan:
" Nô tỳ thì không phải là người à, chủ tử nhà ta bảo vệ người mình là sai chắc, nếu không phải con trai nhà các người đeo bám không dứt thì sẽ không xảy chuyện bị đánh như kia.
Với cả ngươi nghĩ chủng loại như các ngươi mà cũng có tư cách bước vào viện của tiểu thư hay sao? Đúng là chó sủa mà cứ tưởng mình là người.
"
Trang phu nhân tức giận:
" Con nô tỳ kia chỗ chủ tử nói chuyện đâu ra cho cái miệng chó nhà ngươi lên tiếng.
Đúng là vô pháp vô thiên, chủ nào tớ đấy.
Nếu chủ ngươi không dạy được ngươi vậy để ta." Nói xong, liền bắt tay lấy roi quất về phía Ý Lan.
Tưởng Lan Nguyệt nhanh chóng phi thân, kéo nàng ( YL) sang một bên tránh đường roi đang đánh tới.
Nhìn thấy nàng tránh được roi của mình, vẻ mặt bà ta càng trở nên khó coi, không ngừng vung roi, miệng không ngừng nói:
" Nếu ngươi muốn đỡ thây ả ta vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện."
Roi vung tới đâu, Lan Nguyệt lại tránh tới đó.
" Con tiện nhân nhà ngươi, hại con trai ta ra nông nỗi này, ngươi đúng là cái đồ dạ chủng có cha sinh mà không có mẹ dạy.
Ta đánh, ta đánh cho ngươi chết."
Tưởng Lan Nguyệt lắc mình nắm lấy sợi roi, mọi người ai cũng kinh ngạc, người đang né tránh không ngừng lại tự dưng nắm lấy sợi roi.
" Bà muốn chết, bà mắng ta một câu nữa xem!" - Tưởng Lan Nguyệt lạnh lùng nhìn người đàn bà đối diện.
" Ta....!ta.....ta " - Trang phu nhân bị ánh mắt lạnh như băng của Tưởng Lan Nguyệt dọa sợ, ấp a ấp úng không nói thành lời.
Sát khí trong mắt nàng tỏa ra còn đáng sợ hơn cả hoàng thượng.
Một đại tiểu thư sao lại có được ánh mắt dọa người.
" Ta ta cũng chỉ nói đúng sự thật.
Cả hoàng thành này ai chả biết, ngươi có cha nhưng ngươi làm gì có mẹ, mà có cũng như không.
"
Tưởng Lan Nguyệt tức giận, sắc mặt khó coi:
" Cút."
Đám người cảm thấy sợ hãi trước uy áp mà nàng tạo ra.
Lần đầu tiên mà họ thấy nàng tức giận đến vậy.
Nhược Ảnh trong tối cũng có thể nhìn ra được chủ tử đang rất kiềm chế để không giết người.
Nhưng tại sao chỉ tử của nàng lại không ra tay, đó là thứ mà nàng đang thắc mắc lúc này.
Nghe tiếng quát của nàng, ai ở đây cùng đều sợ hãi chạy đi, Ngay cả Tưởng Tiện Nguyên cũng cảm thấy sợ hãi.
Ả liền chạy ra khỏi viện, đến thẳng chỗ Tưởng phu nhân trình bày sự việc.
Trời đêm bao phủ, Tưởng Lan Nguyệt vẫn cứ ngồi ở trong vườn hoa Cửu anh.
Nàng không biết vì sao, nay khi nghe câu nói của người đàn bà kia lại làm cho mình có cảm xúc rất lạ.
Ngay cả nàng cũng không biết nó là gì cả.
Nàng chỉ cảm thấy rất tủi thân.
" Nhược Ảnh "
" Có thuộc hạ "
" Ngươi có biết vì sao ta thấy thích màn đêm không? Bởi vì ở màn đêm có hai thứ rất khuyến rũ đó là bóng tối và sự yên lặng.
Bóng tối thì có thể che dấu được rất nhiều thứ, còn sự yên lặng lại có thể giết chết được rất nhiều thứ "
Nàng vừa nói, bỗng rưng lại rơi lên.
Nhược Ảnh ở đó nhưng cũng không biết nên làm gì để giúp chủ tử cả.
Tưởng Lan Nguyệt kêu Nhược Ảnh đêm giấy bút rồi ngồi đó.
...............!
Chiến trường
" Vương gia đi rồi sao?"
" Ừ xuất phất rồi!"
" Đi được bao lâu rồi?"
" 3 canh giờ trước "
" Đi bằng con chiến mã kia sao?"
" Ừ đúng vây!"
" Vậy thì trời gần sáng là có thể về kinh rồi!"
" Thanh An cô nương số thật khổ mà!"
Hai tên lính đối thoại với nhau trong lúc gắc cửa mà lại không biết suốt cuộc nói chuyện của họ đều bị Tưởng đại nhân nghe hết.
Ông cứ đứng đó không nói gì cả.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ binh lính đều tập trung ở dưới núi, đánh trận cuối cùng.
Người cầm cờ, người cầm giáo, khí thế hùng hồn.
Hai bên chỉ đứng cách nhau 1 con sống, nhưng bây giờ lại cạn, rất tiện cho quân địch tiến vào lãnh thổ Bắc quốc.
Triệu tướng:
" Tưởng đại nhân, xem ra binh lực của Ung quốc không giống như lời đồn thổi.
Số lượng binh lính dùng cho trận này không nhiều.
Chi bằng giết chết không tha một tên nào."
Tả tướng:
" Ung quốc quỷ kế đa đoan, thường là lấy ít địch nhiều, cho dù trước họ bị thất bại nhưng quân hùng, chúng ta nên thận trọng một chút."
Tướng lĩnh bên Ung quốc:
" Đội cung tên lên!"
Tưởng thừa tướng:
" Cẩn thận, đội đỡ cung lên!"
Mũi tên lao như bay về phía người của Bắc quốc nhưng đều bị khiên ngăn hết lại.
Tưởng thừa tướng ra lệnh:
" Rút ".