Đêm hôm đó, Âu Dương Sùng Hoa hôn mê nằm mộng. . . . . .Canh ba vang lên, Âu Dương Sùng Hoa yếu ớt tỉnh lại, trong thoáng chốc nàng lại ngủ, trong mộng nàng cũng đang giật mình tỉnh giấc.Trong mộng, tất cả trí nhớ cũng lặng lẽ hồi phục, mà người xuất hiện trước mặt nàng…Ôm nàng, giống như sợ mất nàng, sợ nàng chạy, ôm thật chặt, đến nỗi tiếng xương tuỷ kêu “răng rắc”, giống như cả người nàng bị xe cán qua, rất đau rất đau. "Ta chỉ muốn nàng. . . . . . Vì nàng, ta có thể vứt bỏ tất cả, thật. . . . . ."Lời nói thì thầm, dồn dập, thật ra thì đang nói với chính mình, "Cái gì cũng có thể vứt bỏ. . . . . ."Bóng tối che khuất hình dáng của người đó, ở trong mưa không rõ ràng, người nọ trầm lắng cuồng dã, ngắm nhìn, trong đôi mắt, không biết là nước mắt hay mưa, nhưng mà lạnh như băng.Đôi môi Âu Dương Sùng Hoa giật giật, nàng hít thở không thông khó khăn nói: "Ngươi không làm được. . . . . . mất đi thì mãi mãi không thể tìm về. . . . . ."Hơi thở lạnh như băng, mang theo khiêu khích, nhẹ nhàng ở bên tai Mạc Phi Lê.Vẫn ôm như vậy, không nói gì, cũng không ngủ, cho đến sáng hôm sau. . . . . .Tỉnh mộng, trời cũng sáng, căn phòng yên tĩnh.Ánh mắt chậm rãi chuyển động, nhìn bóng dáng đứng trước giường, tầm mắt trở nên rất rõ ràng. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa mở miệng."Giáo sư Từ. . . . . ." Vẻ mặt Từ Mộc Dương hiện lên nét mỏi mệt, đôi mắt vốn có thần, giờ phút này lại u ám.Nhưng khi nghe tiếng của Âu Dương Sùng Hoa, thần sắc hắn đột nhiên biến chuyển, kích động tiến lên, ngồi trên giường, nhìn Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .Thật lâu cũng không nói câu gì , chỉ là chăm chú nhìn nàng. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa biết hiện tại cũng không phải là đang nằm mơ, Từ Mộc Dương thật đang ở trước mặt của mình. . . . . .. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .Thật cảm tạ, hoa lại nở rồi, không biết hôm nay ra sao .Âu Dương Sùng Hoa một mình đứng im ở trong viện, mấy ngày nay nàng đều có vẻ hết sức thanh nhàn.Mặc dù mỗi ngày Từ Mộc Dương cũng sẽ tới đây, nhìn nàng một chút nhưng cũng chỉ là thăm hỏi bình thường.Nhưng mà, khiến cho Âu Dương Sùng Hoa để ý nhất là . . . . .Là sự tồn tại của người ấy...Mạc Phi Lê dường như cũng ở đây Mãn Nguyệt lâu, không rời đi.Nhưng vẫn chưa xuất hiện trước mặt nàng.Làm sao nàng lại biết?Có lẽ chính là tiếng đàn vô cùng quen thuộc. . . . . .Đúng lúc, từ phía trước truyền đến tiếng đàn quen thuộc.Cẩm Sắt Thất Huyền, hỏi người phương nào thầm đem năm tháng trộm đổi?Tiếng đàn đau thương vang ở nơi xa xôi, không thấy người ca hát .Sớm tối , chỉ có bươm buớm khô héo trên cánh hoa dần dần chết đi, hóa thành bùn.Âu Dương Sùng Hoa tựa người ở lan can, mỉm cười mang theo chút cô đơn. . . . . .Một con chuồn chuồn đầu ở cầm án của Mạc Phi Lê, hắn biết, ngày rất ấm, đêm vẫn như cũ lạnh như băng.Ngón tay ở trên dây đàn lướt qua. . . . . .Ngày ngày, vẫn là giai điệu này, ưu thương mà mờ mịt, mỗi một âm tiết đều cố định, chim tước nghe cũng mệt mỏi, mà bay đi.Chỉ vì người nọ, không biết mỏi mệt mà gảy nên .Nín thở nhìn nhau, rồi lại xa chi ngàn dặm, ai cũng không muốn bước đi đầu tiên.Đã bao nhiêu lần đau lòng, như đã chết rồi, rồi lại từ từ sống lại, từng chút từng chút một lại hồi sinh.Làm thế nào để quên đi, làm thế nào để vứt bỏ.Không muốn không muốn. . . . . .Cho dù là hận.. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .Trời chiều, mang theo ráng nắng, chiếu lên màn cửa sổ.Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn cửa chính màu đỏ xuất hiện ở trước mặt, nàng trở lại, lại trở về rồi.Âu Dương phủ. . . . . .Âu Dương phủ, cửa chính chậm rãi mở ra.Một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mắt Âu Dương Sùng Hoa, hắn gầy, người cũng tiều tụy, nhưng đôi mắt đen vẫn không có bất kỳ thay đổi.Mặc Âm Trần đứng trước mặt Âu Dương Sùng Hoa, vẻ mặt hắn không đổi, đáy mắt hắn ầng ậng nước nhìn không rõ ràng.Cổ họng giống như bị nghẹn , không nói được tiếng nào.Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhàn nhạt nhìn Mặc Âm Trần, từ từ nở nụ cười, nàng nói: "Ta đã trở về."Tay Mặc Âm Trần nắm chặt trong tay áo, chợt buông lỏng, hắn giơ tay lên, lại cười nói, "Vậy thì tốt."Âu Dương Sùng Hoa từng bước một tiến về phía trước, đi tới trước mặt Mặc Âm Trần, dường như theo thói quen dựa đầu vào ngực hắn, nói: "Nhớ ta sao?"Sắc mặt Mặc Âm Trần trầm xuống, trong đầu hiện lên từng cảnh từng cảnh, khiến mắt hắn tối lại.Đẩy Âu Dương Sùng Hoa ra, "Nữ nhân này thật đúng là không biết liêm sỉ, có phải chỉ cần là nam nhân, nàng đều có thể? Nàng muốn quyền thế, có thể, nàng theo đuổi người có quyền thế, ta tuyệt đối sẽ không cản trở nàng. Nhưng tại sao nàng còn chưa biết đủ, còn chưa biết đủ! !"Nam nhân ôm trong mưa kia là người nào!Rốt cuộc là ai? !Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu, sắc mặt chợt thay đổi, khi ngẩng đầu lên thì cũng đã khôi phục lại như cũ.Nhàn nhạt cười, vẻ mặt có nét dịu dàng, nàng nói: "Âm Trần, trở lại là tốt rồi."Đôi mắt đen của Mặc Âm Trần trầm xuống, Âu Dương Sùng Hoa cười, mang theo chút nhu hòa. . . . . .Nhưng mà, hiện tại, tất cả chẳng qua là sự châm chọc.Châm chọc hắn ngu dại, châm chọc hắn thất bại."Ta hận nàng."Giọng nói tràn ngập hận ý và đau khổ, Mặc Âm Trần dứt lời, liền xoay người, bước nhanh mà rời đi. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa nhìn bóng dáng kia đi xa, nụ cười chợt tắt. . . . . .