Mặc Âm Trần từ từ ngẩng đầu , nhìn Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .Sợ run một hồi lâu, cổ họng bị nghẹn lại, ôm Âu Dương Sùng Hoa, ôm nàng sát vào lồng ngực của mình, như hài tử vô dụng mà khóc sụt sùi: "Sùng Hoa, từ tối nay trở đi, nàng thật sự chỉ thuộc về ta."Âu Dương Sùng Hoa mỉm cười, trong thoáng chốc vừa quyến rũ vừa dữ tợn,nói : "Đúng vậy a. . . . . . Ta thuộc về ngươi, vẫn luôn thuộc về ngươi, sẽ không thay đổi. . . . . . Sẽ không thay đổi. . . . . ."Chỉ là ngươi không biết, chỉ là ngươi không biết —— Âm Trần."Sùng Hoa. . . . . ." Tay Mặc Âm Trần run rẩy, hắn cũng không thèm để ý lời nói của Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, đừng gạt ta nữa, đừng phản bội ta nữa, đừng. . . . . ."Miệng bị che lại, không thể hô hấp, ngực đau đớn muốn nứt. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa liều mạng thở gấp, trong không khí chỉ vang vọng lời thì thầm của Mặc Âm Trần.Hai mắt mở to nhìn thẳng Mặc Âm Trần, ánh mắt như ngọn lửa trong đêm tối, chỉ một cái chớp mắt, vạn kiếp thành tro.Tay Mặc Âm Trần trượt xuống, động tác của hắn nhẹ nhàng ."Âm Trần. . . . . ." Âu Dương Sùng Hoa lặng lẽ thở dài, thanh âm mềm mại giống như con chim én mê sảng trong làn mưa bụi, đầy triền miên: "Âm Trần, nếu có một ngày như vậy, ta. . . . . .""Không ——" Mặc Âm Trần chợt giơ tay lên, che miệng Âu Dương Sùng Hoa, hắn lắc đầu, "Cái gì cũng không cần nói. . . . . . Cái gì cũng đừng nói với ta . . . . . ." Trong tròng mắt huyết sắc đậm tới mức ướt át, nắm cánh tay Âu Dương Sùng Hoa, xương dưới bàn tay kêu"Răng rắc", "Đừng làm cho ta hận nàng, đừng để cho ta nói hận nàng. . . . . ."Đau đớn từ lâu đã trở nên chết lặng, mắt Âu Dương Sùng Hoa ầng ậng nước, nước mắt không rơi xuống, chỉ cười dịu dàng, nàng nói: "Hận ta, có lẽ là giải thoát tốt nhất, nếu quả như có một ngày như vậy. . . . . . Vậy thì hận ta đi."Hận ta, có thể để cho ngươi quên tất cả đau đớn, ta thà bị ngươi hận ta.Âu Dương Sùng Hoa vùng vẫy vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Mặc Âm Trần, giống như tình nhân thân mật ôn tồn, khi hắn trên mặt lưu lại vệt đỏ, giống như lệ quỷ, "Hứa với ta, không cần hành hạ bản thân nữa, hứa với ta. . . . . . Âm Trần."Mặc Âm Trần cầm tay Âu Dương Sùng Hoa, cúi đầu, run rẩy hôn đầu ngón tay nàng, gặm cắn, dưới ánh trăng mặt thanh âm mờ mịt trong trẻo lạnh lùng từng chút từng chút vang lên: "Ta hứa với nàng, chỉ cần nàng nói, ta đều đồng ý."Âu Dương Sùng Hoa mềm mại nằm trong khuỷu tay của Mặc Âm Trần, cười đến thân thể đều run lên: "Cái này đúng rồi, chỉ cần như vậy là tốt rồi. . . . . ."Sóng mắt tà tà chuyển qua, giống như trăng dưới nước, nhìn Mặc Âm Trần, tiếng cười như có như không quyến rũ, "Ta chỉ muốn những thứ này. . . . . ."Mặc Âm Trần cúi người, đè lên người Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, nhớ lời nói của ta..., đừng gạt ta nữa, nhớ đấy!"Đầu Âu Dương Sùng Hoa hỗn loạn, nàng chỉ nghe được những lời này của hắn, cái gì cũng không trả lời được, thân thể cong lên .Mặc Âm Trần ôm chặt lấy nàng, "Sùng Hoa. . . . . . Sùng Hoa. . . . . ."Nói đi nói lại, không rõ là si mê hay là. . . . . .Dùng mỗi một lời khắc đến xương tủy, "Sùng Hoa. . . . . . Âu Dương Sùng Hoa."Hôn nàng, cắn nát môi của nàng, máu của nàng cũng lạnh như băng.Đau lòng muốn chết. . . . . .Đau lòng muốn chết. . . . . .Ánh trăng bạc trong đêm lạnh lẽo, mưa từng hạt rơi rơi."Mặc Âm Trần . . . . . . Hận ta, ta chỉ muốn ngươi hận ta. . . . . ." Âu Dương Sùng Hoa yếu ớt nỉ non, ngực đau quá, nàng không có tim, chỉ là ngực đau quá đau quá, sắp rách ra, "Hận ta. . . . . . A. . . . . ."Không biết đó là lời nói lúc tỉnh, hay là lẩm bẩm trong mộng.Dưới màn đêm mông lung, chỉ có người nọ nắm tay của nàng, nhẹ nhàng như vậy, dường như không thể dịu dàng hơn nữa.Âu Dương Sùng Hoa mềm nhũn, ánh trăng nhàn nhạt, đầu lông mày thanh tú nhíu lại, mang theo một chút u buồn, một chút cô đơn.Tay Mặc Âm Trần dường như run lên hạ xuống, phát ra tiếng rên rỉ , đó là sự đè nén nhưng không che giấu được thống khổ.Chợt ôm chặt Âu Dương Sùng Hoa, cánh tay rắn chắc vòng qua bả vai của nàng, hông của nàng, đem nàng cả người ôm vào trong ngực, như một ngọn lửa thiêu đốt, ngay cả tuyết cũng muốn thiêu thành tro.Tay Âu Dương Sùng Hoa sờ soạng. . . . . .Cái ôm ấm áp, trong đêm, chỉ nghe tiếng tim đập của hắn, từng nhịp từng nhịp , đập ở bên tai.Mười ngón tay quấn quít, dùng sức nắm, mười đầu ngón tay đều muốn gãy.Hô hấp dồn dập , bộ ngực tựa như ở nứt ra, đau, không đau, đau hoặc không đau, cảm giác đó thoáng qua rồi biến mất."Âm Trần, Âm Trần. . . . . ." Âu Dương Sùng Hoa mơ hồ mà kêu, "Là ngươi sao? Phải không?"Ngón tay Mặc Âm Trần lướt qua gương mặt của nàng, phía trên còn để lại mùi vị thuộc về mình, cho dù gió đêm ở nơi này, vẫn có thể vững vàng lưu lại trên người của nàng."Âm Trần . . . . . Là ngươi sao?" Âu Dương Sùng Hoa hỏi như thế , ngơ ngẩn thở dài."Âm Trần. . . . . .""Sùng Hoa. . . . . ." Cuối cùng run rẩy kêu lên, Mặc Âm Trần không biết nói bao nhiêu lần, "Ta thích nàng. . . . . . Âu Dương Sùng Hoa. . . . . . Ta yêu nàng. . . . . . Âu Dương Sùng Hoa. . . . . ."Ánh trăng từ phía trên cửa sổ chiếu xuống, chiếu lên người của hai người. . . . . .Một đêm này, như có cái gì đang thay đổi, lại tựa như không có gì cả, mà lại như có ý vị sâu xa…Một đêm này. . . . . .Có lẽ, chỉ là đêm cuối cùng mà thôi. . . . . .