Trời mưa gió bên ngoài dường như hoàn toàn không thể nào xâm nhập tới chỗ này. . . . . .Ở chỗ này, chỉ có gió mát ấm áp, có nước biếc mênh mông bát ngát.Âu Dương Sùng Hoa dựa vào cây Lục Liễu, ngồi trên bờ cúi đầu trầm tư. . . . . .Đúng lúc, một đuôi cá chép nho nhỏ chợt từ trong nước nhô người ra vung vẩy cái đuôi với nàng rồi lẻn về trong nước. Mùa hè rất nhanh sẽ qua đi, màu thu sẽ lại đến.Tất cả tất cả cũng sẽ kết thúc.Âu Dương Thế gia bị diệt môn rồi, đây chính là sự kết thúc.Âu Dương Sùng Hoa nhìn xung quanh, mùa thu, lại sắp tới.Thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh như có cái gì đuổi theo.Từ trong hồ nước từ từ phản chiếu hình dạng của nàng, vẫn không chút nào thay đổi. . . . . .Không, cũng không phải là hoàn toàn không thay đổi, ít nhất kia lạc ấn anh hoa huyết ấn trên trán đã từng chút từng chút phai màu. . . . . .Tất cả đều sẽ kết thúc khi mùa thu tới thôi. . . . . .Tay ôm ngực, nhịp tim đập rõ ràng truyền vào lòng bàn tay, tựa như thò tay có thể kịp chạm đến .Mặc Ngạo Đình thả tin tức nàng biến mất ra bên ngoài, thật ra thì, nàng cũng không biến mất.Mà là bị giam lỏng ở chỗ này, nhìn toà đình viện hoa mỹ, nơi nơi cũng lộ ra vẻ xa hoa.Nhưng, đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói, nơi này cũng chỉ là ái lồng giam xinh đẹp.Một lồng giam không cho nàng sự tự do.Khẽ cử động hai chân, đổi lấy là tiếng vang chói tay của xích sắt.Đúng vậy a. . . . . .Hiện tại, nàng càng sớm thoát ra.Tay từ ngực từ từ dời xuống, đi tới bụng bằng phẳng. . . . . .Trên gương mặt trắng noãn của Âu Dương Sùng Hoa xuất hiện một nụ cười thản nhiên. . . . . .Bước chân vang lên, Âu Dương Sùng Hoa từ từ giãn hai hàng lông mày ra, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn. . . . . .Coi như không quay đầu lại nàng cũng biết người đến là ai.Trừ hắn ra, còn ai vào lồng giam vào lúc này?Xa xa Mặc Ngạo Đình cũng đã thấy Âu Dương Sùng Hoa ngồi bên bờ hồ. . . . . .Bước chân của hắn cũng không chậm lại, mà là cố ý nhanh hơn.Giống như nói cho người ngồi ở đó biết, hắn tới.Âu Dương Sùng Hoa quả nhiên không làm hắn thất vọng, khi hắn còn chưa đi tới thì nàng đã ngẩng đầu lên, nhìn hắn . . . . . .Mặc Ngạo Đình ngồi xuống bên cạnh nàng, theo thói quen ôm nàng vào lòng, bàn tay vuốt ve tóc của nàng, hỏi: "Sùng Hoa, đang nghĩ gì?"Âu Dương Sùng Hoa hé mắt, thuận theo tựa vào ngực Mặc Ngạo Đình, trả lời: "Nghĩ hoàng thượng khi nào mới có thể cho Sùng Hoa rời đi."Mặc Ngạo Đình nhíu mày, ngang ngược nói: "Đến bây giờ nàng vẫn muốn đi?"Cầm tay của nàng tăng thêm mấy phần sức lực.Âu Dương Sùng Hoa nhếch môi, buồn cười tà tà liếc nhìn Mặc Ngạo Đình giận dữ, nói: "Vì sao lại không đi, ta chưa bao giờ muốn ở lại."Lời nói vô tình mang theo sự phiền muộn và bất đắc dĩ."Ngươi. . . . . ."Mặc Ngạo Đình nhục chí, hắn tựa hồ càng lúc càng không cách nào giữ nàng lại, cho dù đã cầm xích sắt khóa khoá hai chân nàng lại, đã hủy diệt con đường để nàng rời khỏi."Hoàng thượng, ngươi cảm thấy những con cá này, chúng vui vẻ sao?"Âu Dương Sùng Hoa xoay người, chỉ vào con cá trong ao, hỏi."Ở chỗ này, chúng đương nhiên là vui vẻ."Mặc Ngạo Đình không có bất kỳ chần chờ, cố chấp nói.Khoé miệng Âu Dương Sùng Hoa giật giật, không nói thêm gì nữa, mà là liếm đôi môi. . . . . .Ánh mắt xẹt qua mấy cái đuôi của con cá trong ao lượn lượn có ít gợn sóng. Sóng nước trong hồ, rồi nhìn về phía xa. . . . . .Mặc Ngạo Đình nhìn Âu Dương Sùng Hoa lại bắt đầu trầm mặc, trong lòng hắn lại bắt đầu nóng như thiêu đốt, cơ hồ cháy rụi trái tim của hắn."Hắn cũng sớm đã đi biên quan rồi."Tròng mắt đen của Mặc Ngạo Đình nhìn chăm chú trên người Âu Dương Sùng Hoa, nhìn đầu vai nhỏ yếu, khi nghe hắn nói, hơi run một cái. . . . . .Một động tác thật nhỏ này, giống như một lưỡi dao sắc bén, cứa vào lòng hắn.Âu Dương Sùng Hoa nhìn nơi xa xa, nở nụ cười thanh nhã, "Cuối cùng phải đi , sớm hay muộn vẫn phải đi."Hai hàng lông mày của Mặc Ngạo Đình nhíu lại, chợt giống như là dây cung bị kéo căng, trong nháy mắt lạnh lẽo.Hắn bỗng dưng tiến lên, đôi tay nắm đầu vai thật chặt, trầm giọng hỏi: "Nàng chấp nhận sao? Nàng thật đã buông xuống sao?""Không bỏ được thì có thể thế nào, chung quy là muốn để xuống , hoàng thượng không tha cho hắn, mà lòng của ta cũng đã sớm mất."Âu Dương Sùng Hoa bình tĩnh giương mắt, nhìn cặp kia đen lúc sáng lúc tối biến chuyển.Quá nhiều giãy giụa, quá nhiều nghi ngờ, hơn nữa là là sự phẫn hận. . . . . ."Coi như lòng của nàng chết rồi, nhưng chỉ cần nàng còn sống, trẫm cũng sẽ không cho nàng tự do, đây đều là bản thân nàng tự tìm, Âu Dương Sùng Hoa."Mặc Ngạo Đình bỏ tay xuống, đứng lên, mắt nhìn xuống Âu Dương Sùng Hoa ngồi trên ghế đá.Âu Dương Sùng Hoa vén sợi tóc trên trán lên, trên mặt nàng vẫn là nụ cười thanh nhã, nàng không sợ hãi. . . . . .Bởi vì, nàng đã tìm thấy vật cần tìm.Hiện tại, cũng chỉ đang đợi, thời khắc cuối cùng. . . . . .Xa xa, một thị vệ đi tới.Thị vệ tiến lên quỳ xuống trước mặt Mặc Ngạo Đình. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa chỉ có thể tiếp tục nhìn xuống hồ nước. . . . . .Thị vệ tựa hồ nhích tới gần, hơn nữa nhỏ giọng nói cái gì bên tai Mặc Ngạo Đình.Mặc Ngạo Đình sau khi nghe xong, phất phất tay, thị vệ kia liền lui xuống.Mặc Ngạo Đình đỡ Âu Dương Sùng Hoa đứng lên, nói: "Gió lớn, vào nhà thôi."Âu Dương Sùng Hoa gật đầu, lại nhìn một chút con cá vẫn chơi đùa ở trong ao chơi, xoay người, theo Mặc Ngạo Đình đi về phía trước. . . . . .