Tiếng gà gáy rạng đông, ánh mặt trời bắt đầu nhô lên bị sương mù bao phủ, tuy có chút nắng, nhưng vẫn lộ ra nhè nhẹ ý lạnh.Hai bóng dáng gấp gáp lần lượt rời khỏi mảnh rừng trúc vẫn đứng ngạo nghễ ở thế gian, mượn sương mù sáng sớm biến mất không thấy.Cách đó không xa, có một nam tử thân hình thon gầy, khuôn mặt cứng ngắc như đá, bàn tay ở trong tay áo hồi hộp nắm chặt lại.Ở bên cạnh nam tử còn có một vị thiếu niên đứng, ghé mắt nhìn nam tử, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng.Nàng còn sống, còn sống. . . . . .Mặt không còn chút máu, khuôn mặt sau khi khiếp sợ quá mức từ từ khôi phục nhân khí. . . . . .Khóe miệng và giữa lông mày nổi lên ý cười, dáng vẻ tươi cười dường như đã cách mấy đời, cho thấy hắn đối với nữ tử đột nhiên xuất hiện này có bao nhiêu vui mừng và nóng vội.Màu sắc hai mắt có hồn khác hẳn, nhưng thân thể lại quá mức suy yếu khiến cho hắn khụy xuống phân nửa, hắn thở hổn hển, máu toàn thân nhanh chóng bắt đầu lưu động.Nàng còn sống, Sùng Hoa của hắn còn sống, sống ở nơi mà hắn có thể chạm tay đến!Hắn nhìn người phía trước sắp biến mất, hay tay nắm thật chặt thành quyền, hốc mắt ửng hồng, thật lâu mới để cho hô hấp thông thuận trở lại.Vốn tưởng rằng nàng sẽ mãi không xuất hiện ở trước mặt của hắn. . . . . .Vốn tưởng rằng lòng của hắn đối với nàng sớm đã hết hy vọng. . . . . .Vốn tưởng rằng hắn. . . . . .Nhưng, sau khi biết được tin tức nàng còn sống, vẫn là không cách nào khống chế bước chân của bản thân.Khi nhìn thấy nàng lần nữa thì máu toàn thân vẫn là không cách nào khắc chế sôi trào.Sùng Hoa, ta biết, đời này cũng không thể buông tay ra.Cho dù trong lòng nàng không có ta, cũng không ngại.Chỉ cần có nàng ở bên cạnh, chỉ cần có nàng ở bên cạnh ta!"Vương gia.""Lần này ngươi làm rất tốt, Lục tử."Mặc Âm Trần đứng lên, tay khoác lên vai Tiểu Lục tử, thần khí hai mắt đã sớm khôi phục đen đậm, trong mắt hiếm thấy được vui sướng."Vương gia, nô tài chỉ là làm việc theo phân phó của người, nửa năm trôi qua này, nô tài không dám có nửa phần buông lỏng."Tiểu Lục tử cúi đầu, hắn biết chủ tử vẫn luôn không bỏ được Âu Dương Sùng Hoa.Nửa năm qua tuy rằng chủ tử không có làm ra bất kỳ biểu hiện gì, nhưng mà hắn bầu bạn ở bên cạnh chủ tử lâu như vậy, ít nhiều cũng suy đoán ra được cái gì đó.Âu Dương Sùng Hoa quan trọng đối với chủ tử, sợ rằng đã sớm vượt qua tưởng tượng của bọn họ.Nửa năm qua, chủ tử không có một ngày ngủ được yên ổn, ăn được vui vẻ.Chuyện đáng được vui mừng, cũng không thể khiến cho nở ra nụ cười.Đây tất cả, cũng chỉ là bởi vì người nọ biến mất. . . . . .Tin đồn người nọ đã chết, nhưng mà không có ai nhìn thấy qua thi thể của người nọ.Cho nên, còn có hi vọng.Trải qua nửa năm vẫn không ngừng nỗ lực, rốt cuộc tìm được nàng."Ta không muốn để bất luận kẻ nào biết, nàng còn sống."Mặc Âm Trần nhìn bóng dáng của nàng dần dần biến mắt hẳn ở trong rừng. . . . . ."Vậy ý của vương gia là?"Tiểu Lục tử cau mày, hắn có chút không hiểu."Ta muốn ngươi đưa nàng an toàn mang tới trước mặt của ta, nhưng mà không được để bất luận kẻ nào biết nàng còn sống, có hiểu không?"Mặc Âm Trần liếc mắt, ngóng nhìn Tiểu Lục tử.Tiểu Lục tử nghe được mơ mơ màng màng, nhưng ở trong con ngươi đen bóng mà sắc bén, giống như là đã thấy được cái gì gợi ý, nói: "Dạ, nô tài hiểu rõ, nô tài nhất định sẽ y theo Vương gia căn dặn mà làm."Sùng Hoa, lúc gặp nhau, trên mặt nàng không biết sẽ có loại vẻ mặt gì đây?Đang mong đợi, đang mong đợi cái giây phút được gặp lại nhau. . . . . .Nửa năm, nàng biến mất nửa năm, cuối cùng lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt của hắn.Như vậy đã đủ!Điều gì khác cũng không còn quan trọng."Vương gia, nô tài còn có một chuyện muốn báo cáo với người."Tiểu Lục tử có chút do dự, ánh mắt lóe lên."Chuyện gì?"Ánh mắt Mặc Âm Trần xoay chuyển nhìn về phía Tiểu Lục tử."Cái đó. . . . . . Cái đó Sùng Hoa cô nương. . . . . . Có thể đã mang thai."Tiểu Lục tử chần chừ, cuối cùng vẫn là nói ra suy đoán của hắn."Cái gì?" Mặc Âm Trần kinh ngạc nhìn Tiểu Lục tử."Ngươi nói, Sùng Hoa mang thai?""Nô tài cũng chỉ là suy đoán, về phần có phải hay không, còn chưa có chứng thật."Tiểu Lục tử nói xong cúi đầu."Vậy. . . . . ."Đứa nhỏ kia sẽ là của hắn sao?Mặc Âm Trần bỗng nhiên trở nên mờ mịt đứng lên, là đêm đó sao?Nhưng chỉ có một đêm. . . . . .Hay là. . . . . .Tiểu Lục tử đứng ở bên cạnh, nhìn vẻ mặt nghiêng của Mặc Âm Trần, trên mặt đúng là thoáng hiện qua vô số thần tình phức tạp. . . . . .Chủ tử khi nào đã có nhiều vẻ mặt như vậy?. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .Âu Dương Sùng Hoa không làm kinh động bất luận kẻ nào, dẫn theo Ngân Tụ rời khỏi rừng trúc. . . . . .Lạc Thanh Lưu quả nhiên không khiến cho nàng thất vọng, chỉ ngắn ngủi hai ngày Ngân Tụ liền xuất hiện ở trước mặt nàng.Ngân Tụ mặc dù cảm giác nghi ngờ, nhưng giây phút khi nàng nhìn thấy Âu Dương Sùng Hoa, thì cái gì cũng cũng không còn quan tâm.Chỉ là ưu thương xa cách và vui sướng, tất cả đều tuôn trào ra.Đêm hôm đó, nàng khóc đến trời đất đảo lộn, thậm chí quên cả bản thân lúc nào thì đi ngủ.Chỉ là khi tỉnh lại đã thấy tiểu thư đang ở bên cạnh. . . . . .Âu Dương phủ đã không còn, nói là lão gia phu nhân đều chết hết, vậy nàng ngoài tiểu thư ra, không còn chỗ nào có thể đi. . . . . .Nàng muốn đi theo tiểu thư, chăm sóc tiểu thư, hơn nữa tiểu thư bây giờ đang mang thai.Nàng lại càng phải thay thế phu nhân chăm sóc tiểu thư.Âu Dương Sùng Hoa nhìn rừng trúc càng ngày càng xa, lần này rời đi, có lẽ nàng cũng không có cơ hội trở lại nữa.Nhưng mà, như vậy cũng tốt, cứ để cho cái rừng trúc này trở thành nấm mồ của Âu Dương Sùng Hoa nàng, từ nay về sau, nàng cũng có thể chết được cái tâm kia.Người nọ cũng sắp đi Ngô Hạo rồi. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Ngân Tụ bên cạnh.Nàng sẽ sinh sống thật tốt, nàng nhất định phải sinh sống thật tốt. . . . . .