Nàng hít thở một cái thật sâu, để tâm trạng phập phồng trở lại yên tĩnh."Ta biết năm đó quả thật là lỗi của ta, nhưng bây giờ thân thể của ngươi, thật sự có thể chịu đựng được sinh con đau khổ như thế sao? Sùng Hoa, ta chỉ là muốn tìm về phần tình cảm ban đầu của chúng ta, ta không muốn mất đi ngươi lần nữa. Tại sao ngươi nói hiểu được? Tại sao nhất định phải làm cho chuyện đến nông nỗi này. Lần này là một cơ hội, chẳng lẽ ngươi thật quyết định để cho hắn đi Ngô Hạo như vậy?"Mạc Phi Lê tiến lên, không để ý tới ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa phóng tới, túm lấy cánh tay Âu Dương Sùng Hoa thật chặt."Giải thích có ích sao? Đây tất cả cũng không phải là giả dối, cũng không phải là hiểu lầm cái gì, từ trước tới nay là tự tay ta làm ra. Hắn hận ta là phải, cho dù là Mặc Ngạo Đình ta cũng không có bất kỳ lý do gì để chỉ trích hắn không đúng. Là ta làm ọi chuyện biến thành như vậy."Âu Dương Sùng Hoa không tốn bao nhiêu hơi sức, đã hất ra được tay của Mạc Phi Lê.Nàng chỉ là không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, rất nhanh, người nọ nhất định sẽ xuất hiện. . . . . ."Vậy thì đem tất cả mọi chuyện, đều nói hết ra, nếu hắn không thể chấp nhận, kết quả vẫn là như nhau, có cái gì mà không thể?"Thật có thể làm được, biết rõ đau lòng, hay là cứ tiêu sái đi con đường của mình?Nhất định phải làm đến mức này sao?"Không ——"Âu Dương Sùng Hoa nhỏ giọng hô."Đây là ý kiến riêng một mình ngươi!"Mạc Phi Lê một phen ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, bất chấp nàng giãy giụa, ôm nàng đến giường bên cạnh cửa sổ."Dẫn ta đi."Âu Dương Sùng Hoa chống đỡ nửa người ở trên giường nệm, đưa tay nắm chặt cẩm bào của Mạc Phi Lê. . . . . ."Ta sẽ không dẫn ngươi đi. . . . . ."Hai mắt Mạc Phi Lê nhìn chằm chằm cái tay đang nắm chặt thật lâu. . . . . .Cuối cùng, hắn vẫn cắn răng, cứng rắn hất ra tay của Âu Dương Sùng Hoa, người nhanh chóng biến mất ở trong phòng. . . . . ."Mạc Phi Lê. . . . . . Mạc Phi Lê ——"Âu Dương Sùng Hoa liên tiếp túm phải bụi bậm nổi lơ lửng ngay trước mắt, nàng không thể bắt được người nọ. . . . . .Trên gò má từng giọt nước mắt óng ánh, phá thứ tự mà rơi xuống, từ gò má chậm rãi nhỏ xuống trên cánh tay trắng ngần của Âu Dương Sùng Hoa . . . . . .Nàng cho rằng bản thân đã quên khóc lóc, có lẽ nước mắt lại vẫn là khuấy động lên đáy lòng một mực bình tĩnh của nàng.Tâm, lại bắt đầu gơn sóng.Không thể nào bình tĩnh. . . . . .. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .Dạ quang minh châu như trăng mồng một đang được hạc đồng ngậm lấy, trên ngọn chia thành sáu cánh hoa trong hồ sen, lấp lánh rực rõ, chiếu vào ao nước dâng lên tầng tầng sóng gợn xanh biếc.Giao long chiếm cứ trên cây cột, ngẩng đầu phun ra dòng nước trong suốt, chảy vào trong hồ sen, nước tràn đầy thấm vào tấm lụa mỏng rũ xuống đất bị ướt sũng.Bên trong bể tắm nước nóng đốt mảnh gỗ đàn hương, sương khói lượn lờ ở phía sau, ở trên cao, Mặc Âm Trần kiêu ngạo ngồi nghiêng ở trên ghế xếp, khói cũng mê ly, sương cũng mê ly, không nhìn thấy khi sắc từ trong đáy mắt của hắn. . . . . .Chỉ nói là, một vị lữ khách thần bí, vì cô nương Thiến Kỳ trong Minh Diễm lâu vừa bỏ ra vạn lượng hoàng kim.Mà cô nương Thiến Kỳ bị người dùng chăn gấm quấn lấy người, mang rời khỏi Minh Diễm lâu, đi về hướng nào cũng không rõ. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy đầu có chút hôn mê, nàng không biết rốt cuộc bản thân bị mang đi đâu. . . . . .Chỉ biết là, lần này, bản thân không thể nào thoát được nữa.Bởi vì, người nọ không cho phép.Minh châu làm đèn, bạch ngọc làm giường.Rõ ràng là một chỗ hồ tắm mờ mịt, lại bị soi rọi giống như ban ngày sáng ngời.Cho dù không muốn chú ý cũng khó khăn.Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, sóng mắt chân thành lộ ra tầng tầng sương mù, ném về phía trên người nam tử đang ngồi ở trên cao . . . . . .Đập vào mắt là một đầu tóc trắng, khiến cho lòng nàng bỗng chốc trầm xuống. . . . . .Tay Mặc Âm Trần vuốt nhẹ đầu tóc trắng ở bên mặt, hắn ở trên cao nhìn nghiêng dò xét người nằm trên giường ngọc. . . . . .Trên khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên ý cười, "Sùng Hoa, ta đã nói với ngươi, đừng để cho ta tìm được ngươi lần nữa."Âu Dương Sùng Hoa ngọai trừ đáy lòng dâng lên một tia khổ sở, cái gì cũng không có. . . . . .Bên trong đôi mắt không có hoảng loạn, hoàn toàn lạnh lùng như trước đây.Tay ở trong áo ngủ bằng gấm âm thầm vận khí, xem ra Mạc Phi Lê xếp đặt nàng cũng không phải là hoàn toàn không để ý, ít nhất, thuốc của hắn quả thật làm cho nàng khôi phục một chút hơi sức và công lực.Thần sắc đều là lãnh đạm lạnh lùng, chỉ là đang cùng người ở trên cao nhìn nhau . . . . . .Bỗng nhiên, một thước lụa trắng bồng bềnh rơi xuống. . . . . .Mặc Âm Trần chống cằm, nheo mắt tà tà nhìn nàng, ý cười trôi lơ lửng bên môi, nói: "Bỏ ra chăn phủ của nàng. . . . . . Bổn vương cần phải nhìn xem rõ ràng nữ nhân này một chút, nhìn xem hài tử trong bụng của nàng!"Lời nói nhẹ nhàng, lại đang lọt vào trong tai, khiến Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy cả người phát run.Măc Âm Trần hận nàng.Đúng là rất hận nàng.Khi những người thị vệ đến gần Âu Dương Sùng Hoa chợt rút xuống trăm cài cắm ở trên tóc, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đem những thị vệ kia từng người một giết chết.Nhất thời, lúc này trong không khí mờ mịt tràn đầy mùi máu tươi. . . . . .Ánh mắt Mặc Âm Trần long lanh sáng mà nhìn, đứng dậy lẳng lặng hồi lâu ở trước giường ngọc của nữ tử. . . . . .Ý cười trong mắt càng lúc càng thâm thúy, không khí tà mị quanh quẩn bốn phía.Mặc Âm Trần đứng lên, từng bước từng bước đi tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa, hắn nhướng lên hai hàng lông mày, cười nói: "Không tệ nha, thân thủ vậy mà một chút cũng không giảm, ngược lại càng thêm mạnh mẽ. Những người ở bên cạnh ta, đều trở thành thùng cơm." (đồ ăn hại, kẻ vô dụng)Dứt lời , Mặc Âm Trần đưa tay, vuốt ve thân thể không mảnh vải của Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .Bóng dáng bỗng nhiên hơi nghiêng, vào lúc quay đầu, Mặc Âm Trần chỉ cảm thấy cổ đau nhói, trâm cài bén nhọn đã để ở trên cổ họng của hắn. . . . . .