Âu Dương Sùng Hoa không nhanh không chậm, tiếp theo lời nói lành lạnh truyền đến: "Ngươi còn muốn nhìn cái gì?"Nơi cổ đau nhói cũng không phải là giả, quả thật rất đau, nhưng nụ cười bên môi của Mặc Âm Trần càng sâu, "Làm sao có thể không nhìn đây? Sùng Hoa. . . . . . Ngươi nên biết, ta muốn cái gì. . . . . ."Ngón tay thon dài xoa nhẹ thân hình trắng muốt. . . . . .Mặc Âm Trần xuyên thấu qua sương mù liếc nhìn Âu Dương Sùng Hoa đang đứng cạnh bên . . . . . .Không biết là nhiệt độ trong bể tắm nước nóng hơi cao khiến cho Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy thân thể nóng ran không chịu nổi, tầm mắt cũng trở nên vẩn đục mơ hồ.Khi sương mù tiếp xúc da thịt khiến cho thân thể không kiềm được phát ra run rẩy, rốt cuộc là làm sao vậy?Thậm chí từ giữa bụng xông lên một luồng cảm giác khiến nàng miệng đắng lưỡi khô, thật là khó chịu!"Hương liệu ngươi đốt là cái gì?""Thích không? Đây tất cả cũng là vì ngươi chuẩn bị." Thanh âm Mặc Âm Trần không thấp không cao, nhưng khắp nơi lộ ra tà khí, giơ tay lên, vững vàng chế trụ tay cầm trâm cài của Âu Dương Sùng Hoa, đúng là không tốn sức chút nào."Ngươi nhìn ngươi xem, người lúc này thoải mái không, thế nào lại không biết quý trọng a."Âu Dương Sùng Hoa cắn chặt môi dưới, đầu rất khó chịu, cảm giác vô lực, làm nàng cũng không cầm nổi cây trâm trong tay. . . . . ." Loảng xoảng", trâm cài từ trong tay rơi ra, theo âm thânh rơi vào trong ao nước. . . . . .Trong lòng đang liều mạng kháng cự, nhưng hai chân vẫn không thể nào chống đỡ được phần mệt mỏi, mềm nhũn lảo đảo ngã xuống đất. . . . . .Mặc Âm Trần thuận thế liền ôm Âu Dương Sùng Hoa đang suy yếu vào trong ngực.Mặc Âm Trần đưa tay đụng chạm khiến trong miệng Âu Dương Sùng Hoa không chỉ có truyền ra ngân nga kiềm nén, mà phần rối loạn dị thường càng mãnh liệt hơn. Có chút thích thú nhìn Âu Dương Sùng Hoa dần dần sụp đổ, màu vàng đỏ trong hai mắt của Mặc Âm Trần như hai đốm lửa đỏ tăng vọt lên,. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa khó khăn ngẩng đầu lên, ngắm nhìn nam nhân trước mặt mỉm cười yếu ớt . . . . . .Ngay cả đã rời bỏ tránh né, nhưng vẫn là không thể đem sai lầm sửa chửa trở lại.Hiện tại Mặc Âm Trần cũng không phải là đại nam hài mà bản thân đã từng quen thuộc, cả ngày hồn nhiên chỉ biết là quấn quít lấy nàng, hắn bây giờ quả thật chính là một bản sao của Mạc Phi Lê ——Thân thể bởi vì phần phát hiện này không nhịn được mà khẽ run, hai chân vô lực không đứng vững, người xụi lơ ở trong ngực hắn, da thịt thân thiết khiến ặt nàng đỏ hẳn lên.Hai mắt mê ly bắn tán loạn ra mời gọi, ngón tay Mặc Âm Trần lướt nhẹ qua cổ trắng nõn của Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, tứ ca ta có phải cũng là đối với ngươi thế này hay không?"Thân thể Âu Dương Sùng Hoa như bị điện giựt, phần hỗn loạn trong nháy mắt cũng văng đi, trên dung nhan yêu kiều tuyệt mỹ tràn ngập một phần khuất nhục (bị áp bức lăng nhục), xấu hổ và giận dữ, "Mặc Âm Trần, ta cho rằng, ít nhất ngươi sẽ tin thai nhi trong bụng ta là của ngươi. . . . . . Nhưng xem ra, là ta sai lầm rồi, ngươi đã hoàn toàn thay đổi, trở thành người chỉ biết đi nghi kỵ."Sắc mặt Mặc Âm Trần đột nhiên trầm xuống, nhưng chỉ trong giây lát đã khôi phục lại, "Vậy sao? Đó cũng là bởi vì ngươi, ta mới có thể trở nên thích đi nghi kỵ như vậy. Đứa nhỏ thật đúng là của ta sao? . . . . . ."Tay vuốt ve lên phần bụng hơi nhô ra của nàng, kéo một cái, khoảng cách hai người dán chặt gần hơn, cho đến không để lại một tia khe hở. . . . . ."Buông ta ra!" Bụng bị đè ép, cơn đau ngấm ngầm lại bắt đầu phát tác, tay Âu Dương Sùng Hoa chống đỡ trên ngực của Mặc Âm Trần.Thế nhưng, phần cuồn cuộn như sóng triều gần như cắn nuốt nàng. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, đối diện chính là một đôi con ngươi màu vàng đỏ dị thường.Thật sự rất đẹp, vàng đỏ ở giữa luân phiên, tạo nên thay đổi, rực rỡ sáng đẹp tựa như mộng như ảo.Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi duỗi tay ta, nàng không nhịn được mà chạm tới ánh mắt khiến cho nàng phát sinh chán ghét nhưng lại hết sức si mê."Âm Trần, không cần thay đổi, không cần thay đổi. . . . . .""Là ngươi làm cho ta thay đổi, là ngươi làm cho ta biết cái gì gọi là đau triệt nội tâm, Sùng Hoa, cho nên ngươi nhất định phải phụ trách, chịu đựng tất cả. . . . . ."Mặc Âm Trần một tay nâng sau đầu nàng, một tay dò xét phía dưới bụng của Âu Dương Sùng Hoa. . . . . ."Đừng mà ——"Tiếp xúc phần dưới nổi lên khiến Âu Dương Sùng Hoa run rẩy thét chói tai, đôi tay lại đang bất giác bám vào trên cổ của hắn, thậm chí còn để bản thân áp sát vào trong ngực hắn.Trong lòng không ngừng kháng cự phần khát vọng, thân thể lại phản bội ý muốn của nàng.Trong mắt ướt át là bởi vì sương mù quá mức đốt mắt, nguyên nhân vẫn là tuyệt vọng. . . . . .Thân thể biến hóa tuy rằng là bị hương liệu thúc giục, mới trở nên không chịu nổi như thế.Nhưng, Âu Dương Sùng Hoa lại biết, tim của nàng đang dao động.Dao động theo mỗi một lời nói lạnh như băng.Đúng vậy a.Tất cả đều bởi vì nàng, nên khiến cho Mặc Âm Trần trở thành một người khác.Nhưng mà, hiện tại nàng ngoại trừ rời đi, cũng không có lựa chọn khác."Sùng Hoa, ngươi bây giờ đang suy nghĩ gì?"Lời nói ấm áp của Mặc Âm Trần từ bên tai truyền đến, thân thể Âu Dương Sùng Hoa không nhịn được run lên.Tay vẫn đang bám thật chặt trên bờ vai Mặc Âm Trần, ý thức trở nên suy yếu, giống như chỉ kéo nhẹ một cái, sẽ lập tức gảy đôi.Âu Dương Sùng Hoa cũng không biết, thì ra đối mặt hắn lại khó khăn như thế ——"Bụng của ta rất đau. . . . . . Rất đau. . . . . ."Đôi môi lúc này trắng hồng luân chuyển, tóc mai trên trán lấm tấm mồ hôi, sợi tóc sớm đã ẩm ướt, nhưng trên mặt lại không có tái nhợt như dự tính, mà là từ từ biến thành màu sắc đỏ tươi.Hiện tại tri giác duy nhất, có lẽ cũng chỉ còn lại đau đớn nơi bụng truyền tới.Bởi vì phần đau đớn kia, dù có muốn cứ như vậy ngất đi cũng không được.Đầu ngón tay bởi vì quá đau đớn, mà bấu vào thật sâu trên da thịt ở bờ vai của Mặc Âm Trần. . . . . ."Hài tử, ta chỉ muốn hài tử!"Lời nói không lưu loát từ giữa đôi môi thốt ra, giờ phút này Âu Dương Sùng Hoa không ngại vứt bỏ tôn nghiêm của chính mình.Chỉ cầu có thể giữ được một tia hy vọng còn sống, Âm Trần, đây là hài tử của ta và ngươi a. . . . . .