Mãi nghĩ Âu Dương Sùng Hoa đã đi tới bên cạnh hồ nước, ngắm nhìn về nơi xa, càng nhìn thấy một bóng dáng đang ngồi cạnh hồ nước.Trên cỏ nam tử mặc trường sam, đầu đội kim linh quan, sợi tóc đen như mực thoáng mất trật tự rơi xuống hai vai. Ngũ quan của hắn tuấn dật nhưng lại mang một vẻ lãnh đạm hiếm có.Hắn một tay cầm chén lưu ly, một tay khẽ gõ trên mặt bàn. Trong lúc lơ đãng toát ra sự tiêu sái kết hợp với bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng như muôn hấp dẫn hết ánh mắt mọi người.Nam tử lười biếng cười. Tiếng cười mang theo bao phong tình vạn chủng, làm lòng người say thần mê. Bởi vì trong hồ nước đóa hoa phù dung lộ ra nhưng lại như cây thuốc phiện đẹp đến mê người.Đó là Âu Dương Tề Duyệt, Âu Dương gia đại công tử, cũng là đại ca của Âu Dương Cẩm Nguyệt cùng Âu Dương Sùng Hoa .Tuy nói là con độc nhất của Âu Dương Bằng lại bởi vì tính cách phóng khoáng nên thường xuyên bị người khác chê làm cho Âu Dương Bằng rất là bất mãn.Hai cha con cũng thường xuyên khắc khẩu, nhưng dù là thế nào vẫn được yêu quý như trân bảo.Âu Dương Tề Duyệt cùng Âu Dương Cẩm Nguyệt vốn là huynh muội cùng một mẹ. Âu Dương Sùng Hoa cũng không có tiếp xúc nhiều nên lần này cũng là lần đầu nàng nhìn thấy Âu Dương Tề Duyệt.Chỉ có điều, đại danh của hắn ngược lại nghe không ít người đề cập, bởi vậy cũng không lạ lẫm.Âu Dương Sùng Hoa cũng muốn xoay người rời đi, nhưng không ngờ phía trước người lên tiếng: "A, tiểu muội đã tới ."Âu Dương Sùng Hoa cúi mặt, bộ dạng phục tùng, Âu Dương Tề Duyệt nói thập phần không nghiêm túc, hơn nữa cảm giác được người nọ đã có vài phần men say."Làm sao vậy tiểu muội, ngay cả đại ca ngươi cũng sợ sao?" Âu Dương Tề Duyệt quay người lại, híp dài con ngươi, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Sùng Hoa.Âu Dương Sùng Hoa cước bộ có chút chuyển dời, cũng không có tiến lên, nghe Ngân Tụ nói, Sùng Hoa đối vị Âu Dương đại thiếu gia này cũng không thân cận.Hẳn là không có cơ hội thân cận.Âu Dương Tề Duyệt nhìn Âu Dương Sùng Hoa không đến, có chút bất mãn, cước bộ lảo đảo, đi đến trước mặt của nàng, cánh tay khoác lên vai Âu Dương Sùng Hoai, giọng của kẻ say nói: "Sùng Hoa, ta là đại ca Âu Dương Tề Duyệt của ngươi, phải hay không?"Âu Dương Sùng Hoa liếc mắt, nhìn xuống bàn tay đang đặt trên vai mình, bất động thanh sắc."Ngươi nhìn ngươi, cũng bởi vì như vậy, mới có thể bị người ta xem thường."Âu Dương Tề Duyệt nói, người đi phía trước liền ngã xuống, nhìn thấy trên thân thể Âu Dương Sùng Hoa mặc 1 chiếc áo đơn bạc, trong miệng còn thấp lẩm bẩm nói: "Sùng Hoa, đại ca sẽ bảo vệ ngươi, ngươi yên tâm, sẽ bảo vệ ngươi"Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua tay đặt ở trên người mình, thấy Âu Dương Tề Duyệt cũng đã say muốn chết, có chút nhíu mày, nhanh tay nắm cổ tay Âu Dương Tề Duyệt ném hắn qua vai, làm hắn hung hăng té rớt trên mặt đất."Ưhm" Âu Dương Tề Duyệt ngã trên mặt đất, kêu rên liên tục, như có chút không hiểu ở đâu lại có cảm giác đau đớn.Chống con mắt mê mang, nhìn làn váy phiêu đãng trong mắt:"Sùng, Sùng Hoa"