“- Gì chứ? Hắn ta cố tình sao?.
Trần Thiên Quân khó chịu ra mặt nhìn vào căn phòng Thần Vương đang ở trong đó.
‘’- Hay là thôi đi, ta cũng không nhất thiết phải có chiếc vòng đó!.”
Thấy sắp có rắc rối, nàng bèn khuyên Trần Thiên Quân từ bỏ.
Nhưng hắn không nghe, trực tiếp đứng lên ra giá:
“- Ta ra giá mười vạn lượng!!!.”
Bên dưới quan khách ồn ào, xôn xao.
‘’- Chỉ là một chiếc vòng trang sức thôi, có quý hiếm nhưng cũng không thể để cái giá được.”
Một quan khách nói.
“- Này là Trần Thiếu gia Định Quốc Hầu muốn tranh đoạt với Thần Vương sao?
Một phú bà cũng lên tiếng.
Thần Vương cũng trực tiếp ra giá liền:
“- Bổn vương trả hai mươi vạn lượng!!! “.
Hắn nói mà khuôn mặt hết sức điềm tĩnh.
Bỏ ra hai mươi vạn lượng là một cái giá không hề nhỏ, là cả một gia tài lớn đối với nhiều người ở đây.
Người đứng trên khán đài hỏi lại:
“- Ngài chắc chứ???.Hắn có chút nghi hoặc nhìn lên lầu.
“- Bổn vương chắc! Giọng trầm của hắn lại vang lên.
“- Còn ai ra giá nữa không? Người trên khán đài hỏi lại một lần nữa.
Lúc này Trân Thiên Quân cũng phải chịu thua.
Luận về độ giàu có, hắn sao có thể bì được Thần Vương.
Chỉ là hắn không tưởng tượng được rằng, vương gia bỏ một số tiền lớn chỉ để mua một chiếc vòng mà thôi.
Chiếc vòng đã có chủ nhân mới, được đưa lên trên lầu của Thần vương.
Nàng có chút tiếc nuối nhìn theo nhưng đành thôi.
Cuộc đậu giá tiếp diễn trong vòng hai canh giờ cuối cùng cũng xong.
Nàng và Trần Thiên Quân đang chuẩn bị rời đi, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“- Nàng còn định không về phủ sao? “.
Thần Vương đi đến.
“- Chúng ta đã hưu thư với nhau rồi, ngài quên rồi sao? “.
Nàng liền đáp trả.
“- Thần Vương, ngài đừng ép người quá đáng! Đã có mĩ nhân khác bên cạnh rồi, hãy buông tha cho Sơ Nhiễm đi.”
Trần Thiên Quân lên tiếng.
‘’- Chuyện của phủ bổn vương, ngươi không có quyền lên tiếng! “.
Thần Vương tức giận đưa tay trái ra, một lực đạo mạnh mẽ hướng tới khiến Trần Thiên Quân bị ném xa vài thước.
Nàng không muốn liên lụy đến Thiên Quân, vội vàng đỡ hắn dậy:
“- Mau trở về đi, huynh không phải đối thủ của Thần vương, còn ở đây huynh sẽ chết đó “.
Nàng lúc này mới nhận ra Thần Vương chính là võ nhân Giáp Đẳng trong truyền thuyết mà An Bích kể đến.
Vậy nên nếu Trần Thiên Quân còn chọc tức hắn, e rằng khó sống.
Trần Thiên Quân dù bị thương nhưng chẳng muốn rời.
Nàng buộc phải kêu gọi đám thuộc hạ nhanh chóng đưa hắn trở về Đinh Quốc Hầu phủ.
Nơi này chỉ còn lại nàng và Thần vương.
Hắn ta mới bắt đầu bình tâm lại:
“- Ta đã cho người đi điều tra, ta biết nàng trong sạch, mong nàng có thể trở về vương phủ.
“- Lúc ta giải thích ngài không muốn lắng nghe, thậm chí xem lời của người khác hơn ta.
Ta đối với ngài không có chút niềm tin hay sao? “.
Trong đôi mắt nàng thoáng chút buồn, chất vấn hắn…
“- Vì ta không thể chứng minh được nàng vô tội ngay lúc đó, chỉ có thể nhốt nàng lại rồi điều.
Có bằng chứng rồi sẽ không có lời đồn đại xấu xa về nàng được.
Chứ thực lòng ta cũng không tin nàng sẽ như vậy.
Ta để nàng chịu nhiều cực khổ rồi, ta xin lỗi nàng.”
Hắn ta vẻ mặt hối lỗi.
Lần đầu tiên nàng trông thấy vương gia cao ngạo lại nhẫn nhịn, chịu khuất phục như vậy.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy việc vừa rồi không dễ dàng tha thứ được.
“- Ta hiện tại không muốn tha thứ cho ngài, ngài quay trở về với trắc phi của ngài đi “.
Nàng hờn dỗi quay đi.
Tức thời trông thấy một tiễn thí từ ngoài cửa sổ bắn vào hướng về phía Vương gia nhắm tới.
“- Vương gia!!! Mau tránh đi!”
Nàng hét lên, đẩy hắn qua một bên tránh được một tiễn.
Nhưng nàng thì có lẽ không kịp xoay chuyển nữa, mà nhắm mắt lại chờ chết.
“ Tóc …tóc …tóc…!!!
Máu nhỏ xuống từng giọt trên sàn.
Tại sao ta bị trúng tiền rồi lại không đau đớn?? Nàng thắc mắc mở mắt ra, thấy Vương gia dùng tay nắm chặt mũi tên ngay trước mặt nàng.
“- Nàng không sao chứ? Mặc dù tay hắn bị thương nhưng hắn chỉ quan tâm an nguy của nàng.
“- Ngài bị thương rồi, còn lo lắng cho ta nữa sao?’’.
Sơ Nhiễm chợt động lòng.
Nàng nhìn qua vết thương không có gì nguy hiểm, nhưng tại sao máu chảy ra lại đen ngòm như vậy?? Nàng khó hiểu.
Thần Vương đang bình thường sắc mặt liền tím tái, khuỵu người xuống.
“- Vương gia! Vương gia!.
Sơ Nhiễm hét lên, định đỡ lấy người nhưng Vương gia từ chối.
“- Đừng đụng vào ta! Mũi tên…mũi tên kia có độc, chạm vào ta sẽ bị nhiễm độc cho nàng.
Đây là cổ độc không thể chữa trị.”
Hắn nói được chừng đó liền thổ huyết, sắc mặt đau đớn.
Thấy Thần Vương nguy kịch, nàng khóc lớn:
“- Vương gia! Người không được chết, ta không cho phép người chết! “.
“- Ta thực sự xin lỗi nàng, nếu có kiếp sau ta muốn được là người bình thường.
Muốn được cùng nàng sống cuộc sống điền văn, không mưu toan…ta…
Chưa cho nàng được hạnh phúc …
Hắn ta vẫn cố gắng nói trong đau đớn.
“- Không!!! Chàng im đi, ta không cho chàng rời xa ta!!!”.
“- Đại bảo!!! Đại bảo!!! Nàng chợt nhớ đến chú mèo đen hệ thống thông minh mà nàng đã đem về kinh thành..