Vương Phi Thần Trộm

Ngoại truyện Nam Cung Diệu: Cầm chặt tay nàng, cùng nhau đầu bạc

“Bẩm Vương gia, không xong rồi, Vương phi nương nương lại phát cáu…”

Nhìn nha hoàn chạy vào bẩm báo, người đàn ông đang tựa người vào chiếc
giường trúc kê gần cửa liền ngước mắt lên. Đôi mắt hẹp dài của ngài sáng ngời, bình thản như không mà cũng rất phong tình, quyến rũ. Ngài khẽ
đưa tay, tay áo được thêu tinh tế buông xuống, để lộ ra cánh tay trắng
ngọc. Tiểu nha đầu bất giác đỏ bừng mặt, thảo nào mà nương nương hay gọi Vương gia là hồ li, cho dù là hồ li thực sự, chắc cũng chẳng có được
nét quyến rũ toát ra từ xương thịt như vậy.

“Không phải ta đã
nói với các ngươi rồi sao, hãy giấu những vật mà nương nương thích trộm
vào những chỗ dễ tìm, để tránh nàng ấy không lấy được lại thét loạn lên, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bản vương.” Ngài ngáp dài một tiếng.

“Nương nương nói rằng, những bảo bối đáng tiền trong nhà đều không được cất giấu kĩ, trộm được cũng thấy vô vị.”

“Vậy bảo nàng ấy đi trộm đồ của các đại thần khác đi, những đồ trộm được, bản vương sẽ trả tiền đền bù.”

“Nương nương lại nói, đồ ăn trộm được về còn chẳng bằng số tiền ngài đem đền bù, cho nên sẽ bị thiệt.”


Diệu nghiêm mặt, không thèm để tâm đến hành động gây sự vô lí của Ngọc Phiến Nhi nữa, bình thản nằm xuống tiếp tục đọc sách. Nha hoàn kia thấy vậy
không ngừng gãi đầu gãi tai. Ở phủ này, Vương gia chẳng ra Vương gia,
Vương phi chẳng giống Vương phi, người làm kẻ dưới như nàng thực chẳng
biết phải hầu hạ thế nào nữa.

“Lệnh Tử Cương hai mặt ngọc trắng
đen có khắc hoa văn, bạch ngọc như ý hoa văn mây bay, ngọc điều khắc
phượng hoàng và rìu ngọc hảo hạng của ta… là tên khốn kiếp nào đã ăn
trộm hết hả?” Ngoài cửa vọng vào tiếng thét đinh tai nhức óc. Trước cửa
đã xuất hiện một người phụ nữ y phục hoa lệ, mặt mày bực bội, nghiêng
nghiêng cái đầu, hai tay khoanh trước ngực, từ từ bước vào.

“Dù
gì cũng đều là thứ nàng ăn trộm về, thôi đừng nghĩ nhiều nữa. Tướng công nàng chuẩn bị thay mặt Đại Kỳ đến Nam Chiếu một chuyến đây. Vị công
chúa giả mạo như nàng có muốn theo ta về thăm nhà không?” Diệu liếc mắt
nhìn sang, giọng nói ngập tràn ý vị yêu thương.

“Chàng đừng có
lái sang chủ đề khác, không ngờ trong vương phủ lại xuất hiện một kẻ
trộm lợi hại hơn cả thiếp, việc này thật quá mất mặt đi! Không được, ta
phải gọi bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo cùng hợp sức bắt bằng được tên trộm này
mới được. Đợi đến khi nào tóm được nó thì…” Nàng còn chưa nói hết câu
thì một bé trai đi từ trong phòng ra, trên tay đang cầm một đôi bạch
ngọc, nhìn nàng bằng đôi mắt to tròn, ngây thơ, vô tội.

“Con ăn
trộm đồ? Con mới hơn một tuổi mà đã biết trộm đồ? Cái hay con không học
không ngờ lại học thói ăn trộm…” Ngọc Phiến Nhi đang chuẩn bị nổi cơn
thịnh nộ, Diệu đã vội cướp lại đứa con trai bảo bối khỏi ma trảo của
nàng. Đứa bé còn chưa biết nói chuyện, thấy mẫu thân hung dữ liền lớn
tiếng bật khóc.


“Mẫu thân à, đệ đệ không có trộm đồ đâu. Là con
trộm đấy.” Đứa bé gái ba tuổi đứng phía sau, đắc ý lên tiếng, con bé xem ra còn chẳng hề có chút sợ hãi, thè lưỡi trêu ngươi. Ngọc Phiến Nhi
nhìn tiểu Ngọc Phiến Nhi, trong lòng vô cùng bực bội. Cô bé này có làn
da nõn nà, đôi mắt to tròn, điều đáng ghét nhất là con bé còn trộm đồ
nhanh hơn cả nàng, mồm mép lại càng lợi hại hơn. Con bé nhanh chóng rúc
vào lòng Diệu. Nhìn xem tướng công của nàng thậm chí còn cực kỳ yêu
thương nó. Ngọc Phiến Nhi vội vã tiến lên phía trước, kéo con bé ra,
nhưng con bé cứ rúc sâu hơn vào lòng phụ thân. Diệu mỉm cười không nói,
đôi mắt tinh ranh như mắt hồ li tràn đầy vẻ hạnh phúc, mãn nguyện.

“Phụ thân từng nói, mẫu thân một không có học thức, hai không có phẩm đức,
ba không có nghĩa khí, bốn không có dũng cảm, cần tài không có, cần sắc
càng không, có thể gả được cho một người đàn ông tuấn tú, anh dũng vô
song như người chính bởi vì tài nghệ trộm đồ xuất chúng của mẫu thân.
Vậy nên người bảo con phải cố gắng học tập mẫu thân sau này mới có được
hạnh phúc.” Tiểu Ngọc Phiến Nhi quỷ quái cất lời, chất giọng non nớt
nhưng đã học được ngữ điệu tinh quái của Diệu.

Diệu không khỏi
chột dạ, tính bịt miệng tiểu nha đầu kia lại, thế nhưng vẫn cứ chậm một
bước. Ngọc Phiến Nhi đã đỏ mặt tức giận, quay người định bỏ đi. Diệu vội vã nắm chặt lấy tay, đưa đôi mắt đắm say nhìn nàng. Cả cuộc đời này,
ngài sẽ không bao giờ buông tay nàng ra nữa.


Ngọc Phiến Nhi muốn khóc mà không được. mọi người đều nói báo ứng sớm nhận, nàng không phản đối con cái kế thừa tài nghệ thần trộm tuyệt đỉnh của mình, chỉ là nghĩ tới hình tượng bản thân trong mắt bọn chúng tệ hại như vậy nàng không
thể cam lòng. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lại bật cười đắc ý. Vô
tình sinh ra một thần trộm thiên tài, vậy còn ai có thể sánh được với
nàng nữa chứ? Huống hồ, vì muốn để nàng có một cuộc sống bình lặng, Diệu nhường cả ngôi vị Hoàng đế cho Diệp. Phụ nữ trên khắp thế gian đều muốn có được trái tim của đế vương, giờ nàng đã nắm chắc trong tay trái tim
ấy rồi. Nàng chẳng phải chính là ăn mày thần trộm thiên hạ đệ nhất hay
sao?

Nghĩ tới đây, nàng lại mỉm cười, nụ cười xán lạn hơn cả hoa xuân, Diệu dường như đọc thấu suy nghĩ của nàng, nhưng cứ để mặc cho
nàng đắc ý. Còn gì quan trọng hơn hạnh phúc? Nếu được ở bên nàng, ngài
mong một ngày dài bằng cả đời. Cầm chặt tay nàng, cùng nhau đầu bạc, cả
cuộc đời này mãi mãi không bao giờ xa cách. Dù cho nàng có là ăn mày, kẻ trộm hay là công chúa, ngài không hề màng tới, đời này kiếp này, ngài
chỉ yêu một mình nàng, Ngọc Phiến Nhi mà thôi!

“Phụ thân, người đừng nắm tay của mẫu thân mãi thế. Hoa đào trong vườn đã nở hết rồi, người cùng con đi hái được không?”

Diệu với Phiến Nhi quay sang nhìn nhau bật cười, hoa đào trong vương phủ năm nay nở rộ đỏ thắm, rực rỡ sắc màu, báo hiệu Đại Kỳ sẽ mãi thái bình
thịnh vượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận