Đi chừng một canh giờ,mưa phùn dần tạnh,nhiệt độ tăng lên dần,con gà trống nãy giờ nằm yên,cất tiếng gáy to 3 hồi,rồi tự dưng gục xuống,tím tái.
Đoàn âm binh biến mất dần qua khe núi.
Mọi người cảm thấy không khí dễ chịu hơn nhiều,nhưng vẫn chưa dám bỏ khăn bịt mắt,chừng vài phút sau,Cẩn Sơ hô lớn ra hiệu,tất cả mới thở phào,bỏ khăn xuống,đã thấy đi qua đoạn đường gập gềnh núi,1 bên là vực thẳm,1 bên là núi cao,nhưng ban nãy,lại cảm thấy như đi trên đường thẳng,băng băng qua nhanh,không vướng chút sỏi đá nào,phải chăng đây là huyền cơ.
Và tuyệt nhiên,không chạm mặt tên thổ phỉ nào vì! chúng! đã không còn thở từ lúc nào rồi.
Trời hửng sáng dần,mọi người vui vẻ đón bình minh,đêm qua,thật là trải nghiệm trong đời chỉ có 1.
Đường đến biên cương lần này hình như ngắn lại,chỉ mất 5 ngày đường đã đến nơi.
Ai cũng vui mừng vì lương thảo đã chuyển đến an toàn.
Quân chi viện ở lại 1 đêm lấy sức,hôm sau liền lên đường sớm trở về.
Nhưng đường về chỉ có người và ngựa,lại dài đằng đẵng 7 ngày liền,đi mãi cũng tới khu rừng xuất phát điểm.
Có 1 đoạn đường quanh núi,rất gồ ghề khó đi,chậm rãi,từ từ,nếu vội vã,cả người cả ngựa,lao xuống vách núi này chỉ có tan xác,vậy nhưng,đêm đó,bọn họ đã đi qua bằng cách nào?
Vượt đoạn đường đó,sẽ đến bìa rừng,là đã gần về đến kinh thành.
- Ngươi biết gì không,đám thổ phỉ đó,chết thật đáng lắm!
- Đáng sợ quá,cháu nghe nói bọn chúng tím tái,mắt trợn ngược,như nhìn thấy gì đó rất ghê sợ.
Trước mặt là 2 tiều phu 1 già 1 trẻ,rôm rả nói gì đó.
- Vị bá bá này,ở đây xảy ra chuyện gì sao? - Cẩn Sơ xuống ngựa,chặn họ lại hỏi.
- Các vị quan gia,nơi đây từng có bọn thổ phỉ rất hung hãn,chuyên chặn đường cướp bóc,nhưng 7 ngày trước không biết ăn phải gì,lăn ra chết cả,đáng đời mà.
- Bá bá có thể cho vãn bối biết nơi chúng chết không?
- Haizz,đi hướng đó,cách đường lớn vài thước thôi,xác chúng gia quyến đã đem về an táng cả rồi,thôi,lão phu về đây.
Cáo từ rồi 2 người khuất bóng xuống núi.
Cẩn Sơ tìm đến chỗ đó,tìm thấy 1 lệnh bài rơi lại,là của phủ Thái Sử,chẳng lẽ ông ta lại liên can đến chuyện này.
Nơi chúng ẩn nấp này,rất gần đường lớn,nếu quân binh đi qua,chẳng lẽ lại mắt mờ không nhìn thấy,muốn cướp,há lại để vuột mất con mồi,chẳng lẽ lại bị thứ khác che mắt.
Thật ra,đêm đó!
- Mẹ nó,rằm sao lại có mưa!
- Chẳng phải nói bọn chúng sẽ di chuyển qua con đường này sao?Đã nửa đêm rồi,còn chưa thấy bóng ma nào!
- Ta đã chặn cả đường tắt rồi,chúng có đi đâu cũng không thoát được,haha.
- Kìa,đến rồi,chuẩn bị đi! mẹ kiếp! cái gì kia,đưa dâu à,sao lại vào giờ này?
- Hà Hà,cướp luôn,lâu lắm ta không được nếm qua nữ nhân,tân nương,chắc chắn ngon hơn lũ điếm thanh lâu,hahaha.
Bọn chúng ào xông ra,nhưng,đâu biết chính là lần cuối thấy nhật nguyệt.
Âm binh chân không chạm đất,chầm chậm quay đầu,hốc mắt trống không,đưa bàn tay xương xẩu,bóp nát từng tên,giọng âm âm u u như cõi xa xôi vọng về.
Hồ Ly xuất giá
Kẻ dám cản đường
Ta giết không tha
Tin quân chi viện an toàn trở về,lần này,Ý Vân lập công lớn,được thưởng rất hậu.
Cơ Uy lại càng sủng ái nàng hơn.
Phủ Thái Sử.
- Liễu Ý Vân,tiện tì ngu si,lại dám phá hỏng chuyện tốt của ta.
- Tư Đồ Tuệ tức giận,bóp nát ly rượu trong tay.
- Chẳng phải nói ả ta ngu dốt sao,lần này lại có diệu kế như vậy,phải chăng đằng sau có kẻ giật dây.
- Lâm Diên cũng ở đây.
- Chắc chắn là lão già Liễu Lập Thành đó,được,lần này,ta sẽ bắt cha con các người xuống mồ chung.
- Ta nghe đồn thổi rằng,Liễu Ý Vân đó là yêu nghiệt chuyển thế,nay lại nghĩ ra yêu sách này,quả nhiên không tầm thường.
- Haha,Liễu phủ lại chứa chấp thứ nghiệt chủng,chuyện này đồn ra,còn mặt mũi làm Tể Tướng sao?
- Đúng là trời giúp ta,sớm thôi,ta sẽ cho Châu Thành Quốc này biết,Liễu Tể Tướng chứa chấp yêu nữ,mưu đồ tạo phản,để ta xem lúc đó,có 10 tiên đế sống lại,cũng không cứu nổi cái đầu rơi của ông ta,hahahaha.
Tư Đồ Tuệ khoái chí cười lớn,cùng nâng ly chúc rượu với Lâm Diên,hả hê vì xắp nhổ được cái gai trong mắt.
Lại nói đến Châu phủ.
Đã mấy tháng trôi qua,Ý Vân và Cơ Uy rất mặn nồng,nàng nóng lòng muốn sinh đích tử cho chàng,nhưng càng ngóng càng thất vọng.
Đại phu nói sức khỏe 2 người đều rất tốt.
Con cái là lộc trời ban,không nên nóng vội,thời cơ đến tự khắc có.
Hôm nay trời đẹp,Ý Vân rủ Vân Nhi ra ngoài dạo chơi,tiện đến chùa cầu phúc,cầu sớm sinh được đích tử cho chàng.
Nàng xin được 1 lá bùa cầu tự từ sư phụ trong chùa.
Nhưng đó lại là nơi bắt đầu của chuỗi bi kịch.
Ý Vân vui vẻ,đặt lá bùa dưới gối,sư phụ nói,thành tâm ắt trời phật sẽ thương.
Nàng hí hửng chuẩn bị rượu ngon,đêm nay sẽ cùng chàng uống 1 bữa thỏa thích,biết đâu lại may mắn hoài thai.
Đợi nàng xuống bếp,1 nha hoàn lẻn vào phòng,tráo đổi bùa cầu tự đem đốt đi,đổi vào 1 tấm BÙA YÊU,trên viết sinh thần bát tự,và lọn tóc buộc chỉ đỏ của Cơ Uy.
.