Cơ Uy đang đọc sách trong thư phòng,nha hoàn đó đến,vờ hốt hoảng bẩm báo.
- Bẩm Vương gia,nô tì có việc muốn bẩm báo!
- Có việc gì?
- Dạ! Vương phi nương nương,dấu thứ gì đó rất đáng ngờ dưới gối.
- Ngươi cả gan dám rình mò Vương phi.
- Nô tì không dám - quỳ xuống.
- Hôm nay Vương phi và Vân Nhi tỷ tỷ ra ngoài cả buổi,lúc về nô tì vô tình thấy nương nương lén lút dấu gì đó giống bùa chú dưới gối,nô tì chỉ là nhất thời hồ đồ,lo lắng cho Vương gia,xin người bớt giận.
Cơ Uy hơi nhíu mày,Ý Vân rốt cuộc dấu diếm chàng thứ gì,chàng gấp sách lại,đi đến Di Hòa viện.
Ả nha hoàn cười thầm đắc ý,phen này,Ý Vân chắc chắn không thoát khỏi lưỡi kiếm của Cơ Uy.
Ý Vân vẫn đang vui vẻ chọn rượu trong bếp,không biết sóng gió đang dần ập đến,dìm nàng chết đuối.
Cơ Uy vào phòng,lật gối lên,quả nhiên thấy lá bùa,trên viết sinh thần bát tự của chàng,còn có lọn tóc quấn chỉ đỏ nữa,đây,chẳng phải bùa yêu sao?
Chàng nắm chặt tấm bùa,run lên.
- Nàng,quả thật dám dùng bùa chú với ta.
Ý Vân hí hửng ôm vò rượu vào phòng,thấy Cơ Uy liền vui mừng chạy đến ôm.
- Chàng đến đây,xem này,rượu này thiếp chọn cho chàng đó,thơm không?
Cơ Uy đẩy Ý Vân ra,giơ lá bùa.
- Đây là gì? Nghiêm giọng.
- Hihi,là bùa cầu tự đó,sáng nay thiếp xin được trên chùa,sư phụ nói.
.
- Còn dám nói dối ta - Tức giận hét lớn.
- Chàng! sao lại! thiếp chỉ là nôn nóng muốn sinh đích tử cho chàng thôi! - Xắp khóc.
- Ngụy biện,rõ ràng đây là bùa yêu,ngươi lại dám to gan dùng bùa chú mê hoặc ta,yêu nữ
- Ném lá bùa vào Ý Vân.
Giờ nàng mới để ý,lá bùa lúc sáng xin được không có tóc,lại càng không giống thế này,sao lại!
- Thiếp không có,rõ ràng sáng nay là bùa cầu tự!
- Ngươi còn dám cãi,Tử La,đi gọi lão Ngũ đến đây,để xem ả yêu nghiệt này còn dám ngụy biện không?
Ý Vân nước mắt đã chực rơi xuống,chàng gọi ta là yêu nghiệt,ta đã nghĩ chàng yêu ta,nhưng có lẽ ta nhầm rồi,bây giờ đến việc để ta giải thích,chàng cũng không cho.
- Vương gia,xin người phải tin nương nương,hôm nay nô tì đã cùng nương nương đến chùa,lá bùa này,chắc chắn đã bị tráo đổi- Vân Nhi quỳ xuống.
- Vậy ngươi đem bùa cầu tự hôm nay xin đến đây!
Vân Nhi vội đến giường,tìm khắp nơi,đều không thấy,con bé nước mắt đã chảy dài,Vương phi vô tội,nhưng phải làm sao để chứng minh.
- Không có,chủ tớ các ngươi đều ngụy biện như nhau.
Lão Ngũ đã đến,sắc mặt ông rất căng thẳng
- Đây,đúng là bùa yêu,là loại mạnh nhất,khiến người trúng bùa yêu chủ nhân tấm bùa này chết đi sống lại,mọi sự đều tuân theo,đến chết mới thôi.
- Ngươi còn gì để nói,uổng công ta sủng ái ngươi,thì ra đều do thứ tà thuật này,chuyện ngươi biết trước mà lường chuyến chi viện lương thảo,có phải do ngươi cùng Ngôn Cẩn Sơ thông đồng che mắt ta,cái gì mà huyền cơ,cái gì mà hồ ly xuất giá,xảo trá,lại còn dám qua mặt ta,ngươi giỏi lắm Liễu Ý Vân,ta sẽ từ từ khiến ngươi sống không bằng chết.
Ta sẽ cho Cẩn Sơ ca ca của ngươi thấy,người mình yêu thương bị lăng nhục thế nào,tiện nhân.
- Chàng mắng ta,chàng không tin ta,chàng lăng mạ ta,Châu Cơ Uy,hãy nhớ những lời này.
- LIỄU Ý VÂN TA CÓ LÀM SẼ NHẬN,NHỮNG CHUYỆN TA KHÔNG LÀM,CÓ CHẾT TA CŨNG KHÔNG NHẬN.
- Câm miệng,còn dám xưng Liễu Ý Vân,nàng ta đã chết rồi,ngươi chỉ là thứ yêu nữ cướp bản thể trùng sinh,còn dám ở đây giả thần giả quỷ.
Chàng đã biết rồi sao?Thì ra,lâu nay chàng chỉ yêu gương mặt này,thân thể này,hóa ra ta tự đa tình,rằng đã nắm chắc trái tim chàng trong tay,còn mơ tưởng sẽ cùng chàng sống nốt quãng đời còn lại,ta sai rồi,ngay từ đầu đã sai,ta không nên trùng sinh,không nên yêu chàng,càng không nên mộng tưởng rằng chàng cũng yêu ta.
Ý Vân gạt nước mắt,nhếch miệnh cười chua chát.
- Phải,ta chính là yêu nữ,ta cướp bản thể trùng sinh,ta yểm bùa yêu,thì sao? Chàng còn chưa mau giết ta đi.
- Ý Vân đau khổ hét lên,giọng khản cả đi.
- Ngươi cho rằng ta không dám sao? - Kề kiếm vào cổ Ý Vân,rớm máu.
- Vương gia,dừng tay,trước khi mọi chuyện rõ ràng,đừng.
.
đao kiếm vô tình - Lão Ngũ vội ngăn lại.
Chàng tức giận thu kiếm về,trừng mắt nàng 1 cái,trước khi rời khỏi,còn nói với lại.
- Từ nay cấm ai bước vào Di Hòa viện nửa bước,càng không được tiếp tế thức ăn nước uống,để ta xem ả yêu nhân này sẽ hiện nguyên hình ra dạng gì.
Lão Ngũ lắc đầu buồn bã,rời khỏi,Cơ Uy chính là vậy,lạnh lùng tàn nhẫn,đã quyết định khó ai dám làm trái.
Gia đinh và nha hoàn đều sợ hãi chạy hết,chỉ còn Vân Nhi khóc lóc ôm Ý Vân.
- Vân tỷ,muội vô dụng,không thể minh oan cho tỷ.
- Vân Nhi ngoan,nín đi,chẳng phải ta vẫn còn sống sao?- lau nước mắt Vân Nhi.
- Muội sẽ báo tin về phủ Tể Tướng,nhất định ngài ấy sẽ tìm ra chân tướng.
- Đừng,ta không muốn liên lụy đến cha.
- Vân Nhi,nhìn ta này,ta không phải chủ nhân của em,Vương gia nói đúng,ta là yêu nữ,chủ nhân của em,đã mất từ đêm em ngồi khóc bên giường đó rồi,em mau đi đi,đừng để ta liên lụy em.
- Vân Nhi không đi,mặc kệ tỷ là ai,chủ nhân cũng được,yêu nữ cũng được,muội đều cam tâm hầu hạ suốt đời.
Chỉ có tỷ tốt với Vân Nhi nhất,không chê muội thấp kém.
- Vân Nhi ngoan,đời này kiếp này,ta có tỷ muội tốt như em,có chết cũng cam lòng,đừng khóc,em mau đi đi,nếu để Vương gia thấy,sẽ đánh chết em mất.
- Nhưng! em sẽ lén đem đồ ăn đến đây,tỷ đừng nghĩ quẩn nhé.
- gạt nước mắt.
- Yên tâm,không cần lo cho ta,ta không chết đói chết khát được đâu,em đừng đem gì đến cả,để người khác thấy,em chết không toàn thây mất.
Vân Nhi ngậm ngùi lau nước mắt rời đi.
Nơi rộng lớn này,chỉ còn mình ta,cô độc.
.