4 năm sau.
Năm 86,Châu Thành Quốc.
Hoàng đế ham thú hưởng lạc,bỏ mặc dân đen,biên cương giặc lăm le xâm chiếm,triều đình lục đục.
Thái Sử Tư Đồ Tuệ cùng Tư Mã Lâm Diên dấy binh tạo phản,ép Hoàng đế thoái vị.
Bắc Bình Vương Gia Châu Cơ Uy được sự giúp đỡ của binh mã Ngôn tướng quân,xuất binh dẹp yên loạn đảng,bắt được liền chém đầu thị chúng,răn đe những kẻ có mưu đồ,hãy lấy mà làm gương.
Hoàng đế tự hổ thẹn với lòng,bao năm nay làm 1 hôn quân.
Tự nguyện nhường ngôi cho Bắc Bình Vương Gia.
Bản thân lui về dinh phủ,an tâm dưỡng bệnh,e rằng không còn sống được bao lâu nữa.
TÂN ĐẾ ĐĂNG CƠ
THÁI BÌNH THỊNH TRỊ
ẤM NO ĐỜI ĐỜI
Cơ Uy xưa nay ngay làm việc công tư phân minh,làm nhiều điều thiện,nay đăng cơ,muôn dân tung hô,người người ủng hộ.
Lễ đăng cơ không tổ chức rình rang như trước,đất nước đang thiếu thốn,chàng muốn tiết kiệm,số vàng bạc đốt vào buổi đăng cơ xa xỉ,chi bằng miễn thuế cho dân,ban phát gạo cho vùng bão lũ,hạn hán thiên tai.
Tích đức,làm nhiều điều thiện.
Từ giờ,chàng sẽ ở lại cung điện,nơi này rộng lớn,nhưng trống trải quá,có lẽ thiếu hơi ai đó,chàng chắc phải về Châu phủ 1 chuyến.
- Ý Vân,ta có tất cả,giang sơn,mỹ nhân,nhưng lại không có được nàng.
Hôm nay Ý Vân dẫn Lập Hàn xuống núi,trước đây khi giả chết ở Châu phủ,lão Ngũ có nhét vào tay cô mảnh giấy nhắn.
"Lão biết nương nương chưa chết,cần sự giúp đỡ,hãy đến Quán Sơn Tây tìm ta"
Cô đã từng nghi ngờ,nhưng cha nói ông ấy là người đáng tin,từng là cận thần bên cạnh tiên đế,chính tay ông nuôi dạy Cơ Uy,không phải kẻ xảo trá đổi trắng thay đen.
Lần này tìm đến,chính là muốn gửi gắm Lập Hàn,cho thằng bé học chữ nghĩa ở đây.
Trên núi 4 bề đều là rừng sâu hun hút,sẽ cản trở tương lai.
Huống hồ,Ý Vân không thể xuất đầu lộ diện,Liễu gia lại càng không.
Lão Ngũ,chính là lựa chọn tốt nhất.
Ý Vân bước vào trong,biết chắc không có ai,mới mở nón che ra,mái tóc này,từ sau khi sinh Lập Hàn,đã đen mượt trở lại.
- Nương nương,cuối cùng người cũng về rồi - xúc động.
- Ngũ gia gia khách sáo rồi,cháu không còn là Vương phi nữa,hãy cứ gọi tên cháu.
- Vân tôn bái kiến Ngũ lão gia gia - Lập Hàn được học lễ nghĩa từ nhỏ,rất ngoan ngoãn.
Lão Ngũ nhận ra ngay,đây chắc chắn là con của Cơ Uy,giống cha nó hồi nhỏ như đúc.
Ông nghẹn ngào.
- Ngoan lắm,lại đây gia gia bế con 1 cái nào,cháu ngoan.
- Ngũ gia gia,đứa trẻ này,phải phiền người dạy dỗ rồi.
Lập Hàn là đứa trẻ biết vâng lời,Ý Vân tuy không nỡ xa con,nhưng vì tương lai,không thể cứ mãi nhốt thằng bé ở chốn rừng sâu hiu quạnh.
- Lập Hàn ngoan,cứ 15 ngày,mẫu thân sẽ xuống núi thăm con,con nhớ phải ngoan ngoãn,không được quấy quả gia gia nha.
- Con lớn rồi,mẫu thân đừng lo,con sẽ tìm cha về đây,tạ lỗi với người.
- Không được nói bậy,ta đi đây,con nhớ bảo trọng.
Ý Vân gạt nước mắt,lặng lẽ rời khỏi.
Cô không lên núi luôn,mà vờ cầm giỏ rau,đi đến Châu phủ,đã 4 năm rồi,không biết Vân Nhi giờ thế nào,có sống tốt không?
Năm đó không thể nói rõ ngọn ngành cho em biết,em có giận ta không?
Châu phủ vẫn không có gì thay đổi.
Cô nói với lính canh cổng,Vân Nhi cô nương nói cô đem rau tới.
Họ nói hãy chờ ở đây 1 chút,vậy là tốt rồi,Vân Nhi vẫn còn ở Châu phủ.
1 lát sau,thấy bóng Vân Nhi ôm bụng bầu lớn bước ra.
- Giao rau sao? Đem vào đây đi.
- Vẫn chưa biết là Ý Vân.
Ý Vân lặng lẽ theo sau Vân Nhi,y phục đều là vải tốt,phục sức cũng là loại đắt tiền,xem ra,em ấy sống rất tốt.
- Vân Nhi,em xắp làm mẹ rồi !
- Vân tỷ,là tỷ đúng không? - Vân Nhi quay lại,chụp tay Ý Vân.
- Là ta đây,xin lỗi vì năm đó không từ mà biệt.
Vân Nhi kéo Ý Vân đến Lưu Vân các,đi vào phòng,đóng cửa lại.
- Vân tỷ,muội không nằm mơ,mau nhéo muội đi!
- Ngốc,em xắp làm mẹ rồi đó!
- Muội vui quá,huhu.
- Đứa trẻ này!
- Là của Tử La huynh,muội và huynh ấy thành thân hơn 2 năm rồi.
- Nha đầu hay xấu hổ của ta,cuối cùng cũng được gả cho người em yêu rồi,hihi.
- Mấy năm nay tỷ sống có tốt không,sao lại ăn mặc thế này?
Ý Vân yên lặng quay đi,hồi lâu mới mở miệng.
- Vương gia,không,hoàng thượng có khỏe không?
- Từ ngày biết tỷ bị oan,Hoàng thượng ngoài lên triều,suốt ngày đều ở Di Hòa viện,đợi tỷ về.
Mấy ngày nay bận rộn cho lễ đăng cơ,nên người không về phủ,có lẽ từ giờ,sẽ ở lại hoàng cung.
- Tốt thôi,ngài ấy sẽ sớm quên ta thôi.
- Em nghỉ ngơi đi,ta muốn đến Di Hòa viện 1 lát.
Ý Vân lẻn vào trong viện.
Vẫn như vậy,rất sạch sẽ nữa,cô bước vào trong,tất cả đều nguyên vẹn như ngày cô rời đi.
Cô đi ra vườn,ở đây từ khi nào lại trồng nhiều hoa như vậy.
Đến bên 1 khóm hoa hồng,cúi xuống định ngắt 1 bông.
- Hỗn xược,ngươi là ai,lại dám xông vào đây!.